Một đêm này không thể nghi ngờ chính là một đêm khó trôi qua nhất của Diệp Thiên trên thiên giới.
Giá lạnh thấu xương đông cứng hắn, đến nổi ngay cả tiên pháp cũng không thể thúc giục được.
Hắn ném cảm giác bản thân phải ngủ đông đi.
Nhưng mà, hắn cũng không có buông bỏ, vẫn như cũ tiếp tục kiên trì vì Văn Tuyết Tâm, cùng nhau gánh chịu cơn lạnh giá thống khổ giày vò giữa đêm này.
Thứ nhất, hắn thực sự thích Văn Tuyết Tâm, bởi vì lúc cô ấy ngạo kiều rất giống Tần Liên Tâm, lúc im lặng lại giống Diệp Hy, dáng người hoàn hảo như Thẩm An Kỳ, cảm giác về những người vợ trước đây của hắn, tất cả đều có thể tìm được ở trên người cô ấy.
Thứ hai, hắn cũng muốn có một người phụ nữ để có chỗ gửi gắm tình cảm nhớ nhung về vợ của hắn.
Thứ ba, hắn muốn tìm cho Đóa Đóa một người mẹ, lúc ở pháp trường, Đóa Đóa được Văn Tuyết Tâm ôm vào trong ngực mà khóc hắn đều thấy được trong mắt, cảm thấy Văn Tuyết Tâm thật sự thích hợp làm mẹ của con bé. Hắn muốn Đóa Đóa cũng có một nơi có thể gửi gắm tình cảm nhớ nhung về mẹ của nó.
Cho nên, hắn đã bị Văn Tuyết Tâm cảm động.
Cố gắng đoạt lấy cô ấy.
Như vậy hắn sẽ có vợ, mà Đóa Đóa cũng sẽ có mẹ.
Phải tu luyện đến Đại Đạo Cảnh viên mãn thì mới có thể khiến cho đám người Tần Liên Tâm sống lại, không biết còn phải trôi qua bao nhiêu năm tháng.
Mà ở thiên giới một ngày chính là một năm dưới mặt đất. Một năm ở thiên giới chính là ba trăm sáu mươi lăm năm ở chỗ này, thời gian dài dằng dặc, nếu như không có một người phụ nữ để cho hắn gửi gắm tình cảm nhớ nhung đám vợ của mình, hắn sẽ cảm thấy bản thân phát điên.
“Diệp Thiên, tâm ý của anh tôi đã hiểu, buông tôi ra đi, tôi sắp quen rồi, có thể chịu đựng được, anh không quen sẽ cảm thấy rất thống khổ đấy.”
Vào lúc nửa đêm, Văn Tuyết Tâm đột nhiên mở miệng.
“Không thống khổ.”
Diệp Thiên nói: “Có thể ôm cô gái mình thích, cho dù có thống khổ thì cũng là một loại vui vẻ hạnh phúc.”
Lời này đã làm cho Văn Tuyết Tâm cảm động.
Cô ấy tựa cái đầu nhỏ vào trên vai của hắn, hỏi: “Nghe Đóa Đóa nói, mẹ của con bé đã không còn tại thế, có phải anh đối xử với mẹ con bé rất tốt hay không?”
Diệp Thần rơi vào im lặng.
Thật lâu sau, hắn mới nói: “Tôi hổ thẹn với cô ấy, cô ấy là một người phụ nữ tốt, cũng thiện lương giống như cô vậy. Lúc trước tôi vì theo đuổi tu vi, rất ít khi làm bạn bên cạnh của cô ấy, còn đi ra ngoài chọc tai họa, làm hại cô ấy phải chết oan chết uổng. Tôi vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho bản thân mình được.”
Bởi vì rất lạnh, ngay cả nước mắt cũng đóng thành băng, nếu không thì sau đó, hắn ít nhiều gì cũng rơi thêm được vài giọt nước mắt.
“Anh sai rồi, tôi không hề lương thiện, tôi rất xấu xa.” Văn Tuyết Tâm nói.
“Cho dù cô có là cọp cái đi nữa thì ở trong mắt của tôi, cô cũng là một con cọp cái thiện lương.” Diệp Thiên nói.
Cũng bởi vì lạnh đến mức cười không nổi, nếu không bất luận thế nào cô ấy cũng sẽ đắc ý cười một cái.
Hai người cứ như vậy tôi một câu, anh một câu trò chuyện liên tục.
Mãi cho đến khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống thành Trường An, hai người đã nói chuyện yêu đương rầm rộ được một trận.
“Rốt cuộc cũng không còn lạnh như vậy nữa.”
Cảm giác được hàn ý trên người Văn Tuyết Tâm đã dần dần rút xuống, Diệp Thiên không khỏi thốt lên.
“Anh đã đạt được sự chấp thuận của tôi rồi, có thể buông tay.” Văn Tuyết Tâm nói.
“Được, tôi đi chuẩn bị nước ấm cho cô, để cho cô sưởi ấm.”
Diệp Thiên buông cô ấy ra, một thân lo lắng đột nhiên quét sạch, toàn thân thư thái hẳn lên.
Vì thế, hắn pha một chậu nước đến cho Văn Tuyết Tâm lau mặt rửa tay.
“Có muốn tôi giúp cô lau cơ thể một chút hay không?” Hắn cười hỏi.
“Không cần.” Văn Tuyết Tâm cong môi: “Tôi chỉ là nhận định anh mà thôi, còn chưa tới mức để cho anh xem thân thể tôi đâu nhé.”
Nói xong, cô ấy từ trên giường bước xuống dưới, đi phòng tắm pha nước tắm rửa.
Diệp Thiên vốn dĩ muốn đi nhìn lén, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, thật vất vả mới chiếm được hảo cảm của cô ấy, nếu như nhìn lén bị phát hiện thì một đêm cố gắng kia toàn bộ đều uổng phí.
Văn Tuyết Tâm rất nhanh đã tắm xong đi ra, nhìn thấy hắn, ý vị thâm trường nói: “Tôi còn tưởng anh sẽ tới nhìn lén cơ đấy, không ngờ anh vậy mà không có nhìn trộm.”
Diệp Thiên sửng sốt.
Chẳng lẽ...
Cô ấy hy vọng hắn nhìn lén sao?
Hai ngày sau, quan hệ giữa Diệp Thiên và Văn Tuyết Tâm thành công thăng hoa.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau lên khóa học, cùng nhau xuống sân thể dục, tới buổi tối còn đi đến ký túc xá của Văn Tuyết Tâm, để cho cô ấy kèm hắn học bù.
Diệp Thiên cũng thành thực, không hề động tay động chân, khiến cho hảo cảm của Văn Tuyết Tâm dành cho hắn dần dần tăng lên.
Về phần đám người Dương Phong, thứ nhất trong người đang có thương tích, thứ hai sợ bị đánh, cho nên hai ngày nay bọn họ cũng chưa đi học.
Ngày nghỉ rất nhanh đã đến.
Diệp Thiên lập tức dẫn theo Văn Tuyết Tâm, Chu Vũ Lăng, Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới cùng nhau đi tới đạo viện Hư Vô tìm Đóa Đóa.
“Ba!”
Đóa Đóa từ trong đạo viện đi ra, lập tức nhào vào lồng ngực Diệp Thiên, sau khi làm nũng một trận lập tức hỏi: “Ba trở lại viện không có bị người ta đánh đó chứ?”
Diệp Thiên cười ha ha nói: “Không có, không có, ngược lại ba còn hung ác đánh cho đám người Dường Phong một trận, thắng được rất nhiều tiền luôn đó. Đóa Đóa gọi bạn bè ra, ba mời mọi người đi quán rượu đắt tiền nhất đãi tiệc lớn.”
“Hay quá!”
Đóa Đóa thật vui vẻ, nói: “Con sẽ đi gọi những người bạn lần trước đã giúp đỡ cho con, phụ huynh dạy dỗ của bạn học đã đi tìm Ngọc Đế thay ba cầu tình kia cũng gọi đến luôn. Ba con chúng ta cùng nhau cảm tạ bọn họ một chút, vừa vặn chị Tuyết Tâm cũng ở đây.”
Cô bé còn chưa có chia hết quả nhân sâm.
Bạn cùng lớp nhiều lắm, quả nhân sâm cũng không có to như cây bàn đào. Nếu như lấy đem chia cho những bạn tốt từng giúp đỡ cô bé cũng ăn không được một chút xíu, đúng lúc mượn cơ hội này chia ra, như vậy mọi người có thể ăn thêm được nhiều một chút, cũng có thể thưởng thức được mỹ vị của quả nhân sâm.
Vì thế, cô bé phải đi liên hệ kêu gọi những bạn học này.
Không bao lâu, mười mấy bạn học đã có mặt, sau đó đi đến quán rượu hoàng gia xa hoa nhất thành Trường An ăn cơm.
“Chị Tuyết Tâm, Trương Diệp, Bội Dao,... cám ơn mọi người vào lúc ba con sắp bị chém đầu đã kêu cha mẹ giúp ba con đi cầu tình với Ngọc Đế, ân tình của mọi người con không có gì báo đáp. Bây giờ lấy quả nhân sâm ra chia cho mọi người cùng ăn, coi như đơn giản báo đáp một chút ân tình của mọi người đã giúp đỡ cho ba và con.”
Bên trong ghế lô, Đóa Đóa tập trung nói xong, sau đó từ trong nhẫn không gian lấy ra một quả nhân sâm.
Chỉ một thoáng, mọi người đều kinh ngạc đến nổ mắt.
Tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh nổi!
Chỉ thấy trên tay Đóa Đóa đang cầm một loại trái cây giống như trẻ con mới sinh bình thường.
Đây chẳng lẽ chính là quả nhân sâm trong truyền thuyết hay sao?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ!
Tuy rằng quả nhân sâm không phải truyền thuyết, nhưng đối với bọn họ mà nói bình thường cũng giống như truyền thuyết.
Từ nhỏ bọn họ đã nghe nói qua quả nhân sâm, nhưng mà chưa có ai từng nhìn thấy qua quả nhân sâm, lại càng chưa từng nếm qua quả nhân sâm.
Mà quả nhân sâm này, rất nhiều Đại La Kim Tiên quyền cao chức trọng, thậm chí ngay cả Thái Thượng Thiên Tôn đều chưa từng nếm qua.
Hiện tại Đóa Đóa lại xách một quả ra chia cho bọn họ ăn, bọn họ sao lại có thể không khiếp sợ được cơ chứ?
Thậm chí ngay cả Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới, Chu Vũ Lăng và rất nhiều người đang chờ đều thèm thuồng đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Thực sự rất hấp dẫn người khác mà!
Đúng lúc này, Văn Tuyết Tâm nói: “Đóa Đóa, quả nhân sâm rất quý trọng, đây là của Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cho em ăn, em cứ giữ lại cho chính mình ăn, hoặc là chia cho ba em ăn đi. Chúng ta sẽ không dùng, thật sự nhận không nổi đâu.”
Cô ấy đương nhiên muốn ăn.
Nhưng mà thứ này quá quý trọng, khiến cho cô ấy không dám ăn.
Trấn Nguyên Tử có thể cho Đóa Đóa một quả, nhất định là thực sự yêu thích cô nhóc này, sao cô ấy có thể ăn lòng tốt mà Trấn Nguyên Tử dành cho Đóa Đóa được đây?
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Trương Diệp và Bội Dao cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của cô ấy.
Đóa Đóa cười nói: “Chị Tuyết Tâm, em và ba mỗi người đều đã ăn xong một quả rồi, cho nên quả này mới chia ra cho mọi người cùng ăn, ngàn vạn lần không nên khách khí đâu đấy.”
“Hả?”
Mọi người kinh ngạc đến sững sờ!
Bọn họ hai người cùng ăn một quả nhân sâm à?
Trời ạ!
Trấn Nguyên Tử Đại Tiên đối xử với ba con bọn họ đúng là tốt quá đi chứ!
Phải biết rằng, đây là cái loại mà ngay cả thần tiên có địa vị như Thái Bạch Kim Tinh còn chưa từng được ăn!
“Tuyết Tâm, Đóa Đóa nói đúng đó, tôi và con bé đều đã ăn hết một quả, cho nên cô đừng khách khí với Đóa Đóa. Coi như là một mảnh hiếu tâm mà con bé dành cho cô đi.”
Diệp Thiên cười nói.
Văn Tuyết Tâm mỉm cười gật đầu.
Cô ấy vốn đã cảm thấy cô nhóc Đóa Đóa kia đúng là khiến cho người ta yêu thích.
Bây giờ cô ấy lại càng yêu thích cô nhóc Đóa Đóa kia hơn!
Rất nhanh, Đóa Đóa đã chia quả nhân sâm ra thành mười phần, Diệp Thiên và cô bé không có ăn, những người khác mỗi người một phần bắt đầu ăn.
“Ăn ngon quá!”
“Ô ô... Rốt cuộc tôi cũng ăn được quả nhân sâm mà vô số người không có để ăn!”
“Cảm động quá, ba con hai người khiến tôi cảm động quá đi mất!”
“...”
Rất nhiều người đều ăn đến mức nước mắt lưng tròng.
Sau khi ăn xong bữa tiệc lớn, một đám người rời khỏi quán rượu, kéo thành đoàn đi du ngoạn.
Lúc này, tại phủ Tĩnh Vương.
“Tĩnh Vương, bọn Diệp Thiên đã ra khỏi quán rượu hoàng gia, chuẩn bị đi Tử Kim Sơn chơi.”
Có một gia đinh trong vương phủ tới bẩm báo.
Tĩnh Vương lập tức báo tin lại cho đám người Dương Phong và Lý Ngao biết.
“Con mẹ nó! Cuối cùng cũng có cơ hội xử lý thằng nhãi Diệp Thiên này rồi, nếu không thì về sau chúng ta cũng không dám đi đạo viện học nữa.”
Dương Phong hung tợn nói xong, vận dụng thần niệm phát ra truyền âm:
“Đi Tử Kim Sơn chờ, một lát nữa bọn họ sẽ tới đó, phải xử lý tên Diệp Thiên kia cho tôi!”