Lúc này, Tĩnh vương phủ phái ra số lượng lớn binh sĩ trong phủ, tìm kiếm tăm tích của Trấn Nguyên Tử.
Nhưng Trấn Nguyên Tử căn bản không có tham gia vào việc này, đưa Đóa Đóa vào trong đạo viện Hư Vô xong là ông ấy đã trở về Ngũ Trang quán, làm gì có thể tìm thấy tung tích của ông ấy ở thành Trường An này.
Về phần bọn người Dương Phong, bởi vì thương thế quá nặng, được Tĩnh Vương phái người mang về phủ Tĩnh Vương, đồng thời phái người thông báo cho người nhà bọn họ.
Một tiết học nữa lại kết thúc.
Sau giờ học, Diệp Thiên liền hỏi: "Tuyết Tâm, tôi đi nhà cô cầu hôn thì cần đặt sính lễ gì nhỉ?"
Bây giờ hắn đã có tiền, chỉ cần Văn Tuyết Tâm có thể liệt kê danh sách quà tặng ra và tiền có thể mua được thì trên cơ bản là hắn có thể chuẩn bị đầy đủ.
"Tôi lại không muốn gả cho anh, đặt mua sính lễ làm gì?"
Văn Tuyết Tâm trừng mắt liếc Diệp Thiên, vẫn không quên nhắc nhở: "Tốt nhất là anh đừng làm loạn, dưới tình huống tôi chưa đồng ý gả cho anh, anh mà đi nhà tôi đặt cọc sính lễ gì đó thì tôi chắc chắn ông nội tôi sẽ đánh chết anh!"
Diệp Thiên nhếch miệng cười một tiếng: "Miệng cô tôi cũng đã hôn rồi, cô không cần tôi phụ trách sao?"
"Anh..."
Văn Tuyết Tâm sợ ngây người!
Cái tên này, vậy mà dám nói anh ta hôn môi mình ngay trước toàn thể người trong trường học sao?
Trời ạ! Hắn ta điên rồi!
Cái này kêu mình sau này phải làm người thế nào đây?
Cô ấy thật sự là bị chọc giận muốn điên người mà.
Mà mọi người trong trường đều sôi trào lên.
"Thật hay giả vậy, Diệp Thiên hôn môi Văn Tuyết Tâm rồi sao?"
Rất nhiều người vì tò mò nên đều chạy tới hỏi.
"Đúng nha."
Diệp Thiên cười nói:"Lúc tôi còn đánh không lại Dương Phong, tôi đã hôn môi Văn Tuyết Tâm rồi, cô ấy cũng không đánh tôi, các người nói thử xem có phải cô ấy cũng thích tôi không?"
Trải qua cách hắn nói như vậy, có rất nhiều người đều chấm hỏi trên đầu.
Với tính tình của Văn Tuyết Tâm, đừng nói hôn môi cô ấy, ngay cả thử chạm tay của cô ấy, cô ấy đều sẽ đánh người đó gãy xương mới thôi.
Mà Diệp Thiên hôn môi cô ấy, nếu cô ấy thật sự không đánh Diệp Thiên vậy chắc chắn là có ý với Diệp Thiên.
Nếu không, cô ấy tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội thu thập cái tên Diệp Thiên này, cũng sẽ không cho loại sắc ma này ngồi cùng bàn!
"Ai thích anh chứ!"
Văn Tuyết Tâm thở phì phò nói.
"Vậy lúc ấy sao cô không đánh tôi, cũng không chửi tôi?" Diệp Thiên cười hỏi.
"Tôi...Lúc ấy tôi sợ tới ngây người, sau khi lấy lại tinh thần thì anh đã chạy không còn bóng dáng, tôi muốn đánh muốn chửi anh, anh cũng không biết." mặt của Văn Tuyết Tâm đỏ bừng lên vì tức.
Bạn cùng bàn trước đó của cô ấy là Chu Vũ Lăng đã chạy tới, tò mò hỏi: "Nói như vậy, Tuyết Tâm đúng là bị Diệp Thiên hôn rồi sao?"
"Tôi...."
Văn Tuyết Tâm không biết phải giải thích làm sao.
Chu Vũ Lăng nhếch miệng cười một cái, nói với Diệp Thiên: "Anh hôn Tuyết Tâm rồi, cô còn đuổi theo ngồi cùng bàn với anh, có lẽ là thật sự thích anh đó, chỉ là dù cô ấy thích thì anh vẫn chưa thể cưới cô ấy, phải được Lôi Tôn đồng ý thì anh mới có thể đi nhà cô ấy đặt sính lễ."
"Vũ Lăng, cậu nói lung tung cái gì vậy. " Văn Tuyết Tâm nện cho Chu Vũ Lăng một quyền.
Chu Vũ Lăng nhếch miệng cười nói: "Anh ta hôn cậu rồi, nhưng cậu còn đuổi theo ngồi cùng bàn với anh ta, không có nghĩa là cậu thích anh ta sao?"
Văn Tuyết Tâm không nói đúng.
Lúc ấy cô ấy bị hôn, đúng là vô cùng tức giận nên đuổi theo Diệp Thiên muốn đánh hắn một trận.
Nhưng lúc đuổi tới Hoa Qủa Sơn, phát hiện Diệp Thiên đanh đánh thiên binh thiên tướng, trông vô cùng anh dũng, cũng vô cùng trượng nghĩa, khi đó cô ấy đã cảm thấy Diệp Thiên không tệ, cho nên cũng không so đó chuyện bị hắn hôn.
Nhưng mà...
Mình thật sự không có động tâm với hắn, chỉ có chút cảm tình thôi, chưa nói tới thích nữa chứ.
"Vũ Lăng, cô nói quá đúng." Diệp Thiên cười nói.
Chu Vũ Lăng cười nói: "Tôi và Tuyết Tâm là bạn bè tốt nhất, ý đồ kia của cô ấy, tôi phải biết chứ, khoảng mười ngày nữa là sinh nhật của Tuyết Tâm, đến lúc đó Lôi Tôn sẽ tới tổ chức sinh nhật cho cô ấy, có thể để Lôi Tôn đồng ý gả Tuyết Tâm cho anh hay không thì phải trông vào biểu hiện hôm đó của anh tốt tới đâu rồi."
"Cảm ơn đã báo cáo!"
Diệp Thiên ôm quyền nói.
Lúc sinh nhật Văn Tuyết Tâm, sẽ cho cô ấy một bao quà sinh nhật, lúc ấy có thể lấy Nhân Sâm Quả thêm vào làm quà sinh nhật luôn, Lôi Tôn thấy hắn hào phóng như vậy còn có thể đồng ý cho hắn cưới Tuyết Tâm không nhỉ?
Nghĩ lại hắn cảm thấy vô cùng kích động.
"Hừ!"
Văn Tuyết Tâm nói nhỏ: "Ông nội của tôi chắc chắn sẽ không đồng ý gả tôi cho anh đâu, cho nên anh vẫn chết tâm thì hơn."
Cô ấy nói xong thì kiêu ngạo xoay đầu nhỏ qua một bên.
Diệp Thiên cười ha ha: "Ông nội cô sẽ đồng ý gả cô cho tôi, chờ ngày sinh của cô thì cô sẽ thấy rõ thôi."
"Được!"
Văn Tuyết Tâm nói: "Nếu ông nội tôi đồng ý, tôi sẽ gả cho anh ngay, nếu ông nội tôi không đồng ý, sau này anh không được nhắc lại chuyện cưới gả này nữa được không?"
"Có thể!"
Diệp Thiên vỗ ngực nói:
"Một lời đã định đúng chứ?"
"Quân vô hí ngôn!"
…
Chiều muộn hôm đó.
Dương Tiễn, Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương Thái, Bạch Kim Tinh, Xích Cước đại tiên vội vã tiến vào phủ Tĩnh Vương.
"Ba, người đã tới!"
"Ông nội con thật khổ sở!"
Nhìn thấy người nhà tới, Dương Phong và nhóm người Lý Ngao khóc lóc, kể lể như đứa nhỏ bị bắt nạt tìm gặp được người nhà vậy.
"Quá rồi! Thật là quá mức rồi!"
Khi thấy đạo cốt của nhóm người Dương Phong đều bị nghiền nát, nằm trên giường đứng dậy cũng không nổi như chó chết thế kia thì Dương Tiễn đùng đùng nổi giận.
Sau đó chuyển sang chất vấn: "Thật sự là tên nhóc Diệp Thiên kia đánh mấy đứa thành như vậy sao?"
"Ba, đúng như vậy!" Dương Phong nghẹn ngào nói.
"Hôm nay tên kia vừa trở lại trong học viện, con vốn dĩ định thu thập hắn, nên đưa ra lời mời đơn đấu, ai ngờ chỉ dùng thời gian một tháng, hắn đã có được tu vi Đại Thừa Cảnh, gần như muốn tàn sát con. Con vô cùng nghi ngờ là trong bóng tối, Trấn Nguyên Tử đã âm thầm giúp hắn, nhưng lại tìm không ra chứng cứ, cho nên trong lòng con thật khó chịu, bị đánh thảm như vậy cũng coi như xong đi nhưng mặt mũi của cha đều bị vứt sạch rồi. Con cảm thấy sau này mình không còn mặt mũi để làm người nữa rồi..ô..ô."
Dương Phong nói tới đây thì uất ức khóc nấc lên.
"Trấn Nguyên Tử thật ghê tởm, ta không đi Ngũ Trang quán tìm hắn lý luận là không được mà." Dương Tiễn thở hổn hển nói.
Nhưng lại bị Thái Bạch Kim Tinh chặn lại: "Không có chứng cứ, ngươi chạy tới Ngũ Trang Quán lý luận với Trấn Nguyên Tử, coi chừng hắn ta thu thập ngươi đấy."
"Đúng rồi đó, Dương Tiễn à, chính miệng ngươi cũng từng nói với Trấn Nguyên Tử là người lớn không thể ra mặt cho con cháu trong nhà kia mà. Nếu ngươi không có chứng cứ mà dám đi Ngũ Trang Quán, Trấn Nguyên Tử vừa vặn có lý do thu thập ngươi luôn." Na Tra cũng khuyên nhủ.
Dương Tiễn không phục nói: "Chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy sao? Nhìn thử xem con tôi và con cháu các người đã bị đánh thành dáng vẻ như vậy, chẳng lẽ các người không buồn bực sao?"
"Cái này…"
Nhóm người Na Tra cũng nổi nóng.
Thế nhưng họ không có cách nào khác, nếu đã nói chuyện của con cháu thì người lớn trong nhà không được can thiệp vào, cho nên họ có bất mãn tới đâu đi nữa, cũng chỉ có thể nén lửa giận này trong ngực mà thôi.
Lúc này, đột nhiên Thái Bạch Kim Tinh mở miệng nói: "Ngược lại ta có một cách, có thể xả giận cho bọn nhỏ."
"Cách gì vậy?"
Ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lên trên người Thái Bạch Kim Tinh.
Thái Bạch Kim Tinh cười ha ha nói: "Chúng ta không thể ra mặt, còn không thể mua người thu thập Diệp Thiên sao?"
"Đúng rồi!"
Tất cả mọi người vui vẻ lên, họ đều thấy cách này rất tốt.
Vì vậy Ngao Nhân Tiện nói: "Ba, Ngưu Ma Vương - phụ thân của Tiểu Ngọc ở nhất trọng thiên có rất nhiều bạn bè là yêu tinh, tìm một người bạn yêu tinh của hắn ta sau đó Tĩnh Vương cứ phái hắn ta đi nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ngày nghỉ chắc chắn hắn sẽ đi tìm con gái của mình chơi, đến lúc đó, người bạn yêu tinh kia cứ bắt lấy con gái của Diệp Thiên rồi dùng để xử lý Diệp Thiên luôn."
"Con gái Diệp Thiên là người có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, ăn vào có thể gia tăng tuổi thọ, cái này thì không ai sẽ hoài nghi tới chúng ta được nữa. "
"Cách rất hay!" Nhóm người Na Tra thể hiện đồng ý tuyệt đối.
"Tôi đi tìm Ngưu Ma Vương."
Dương Tiễn lập tức rời đi.