"Là thánh chỉ của hoàng triều Đại Đường hay là thánh chỉ của Thiên Đình?"
Nghe nói 'Thánh chỉ đến' trong đầu tất cả mọi người xung quanh pháp trường ngay lập tức hiển lên là ý nghĩ này.
Cho nên, tất cả mọi người mang theo ý nghĩ này nhìn khắp bốn phía.
Chỉ thấy trên trời, có một cái bóng trắng bay tới, cầm trên tay chính là thánh chỉ!
Ngay sau đó, liền có một thanh âm vang lên.
"Là Thái Bạch Kim Tinh ông nội của ta! Nhất định là Ngọc Đế phát hiện Trấn Nguyên Tử cướp pháp trường. Bảo ông nội ta hạ thánh chỉ xuống trị tội Trấn Nguyên Tử!"
Lời nói đó của Lý Tiêu vừa thốt ra, trong nháy mắt dẫn đến xôn xao.
"Thật sự là Ngọc Đế biết Trấn Nguyên Tử cướp pháp trường, bảo Thái Bạch Kim Tinh đến truyền thánh chỉ à?"
"Có lẽ là vậy, Trấn Nguyên Tử to gan làm loạn, dám quấy rối trên pháp trường, Ngọc Đế chắc chắn sẽ không tha cho ông ta!"
"Xem ra Trấn Nguyên Tử gặp phải phiền phức rồi!"
"..."
Vô số người nghị luận ầm ĩ.
Trái tim nhỏ bé của Đóa Đóa lập tức nảy lên thình thịch, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Chị Tuyết Tâm, thật sự là Ngọc Đế biết Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cướp pháp trường, muốn trị tội Trấn Nguyên Tử Đại Tiên sao?"
Cô bé rất sợ hãi.
Lỡ như Trấn Nguyên Tử Đại Tiên bị trị tội. Không những cứu không được cha, bản thân Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cũng bị liên lụy theo..
Văn Tuyết Tâm an ủi: "Đóa Đóa trước tiên đừng lo lắng, có lẽ không phải là Ngọc Đế muốn trị tội Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, Ngọc Đế còn không đến mức biết Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cướp pháp trường."
Trấn Nguyên Tử vừa đến chưa được bao lâu, cho dù có người đến Lăng Tiêu Bảo Điện báo tin, Lúc này chưa chắc có thể đến được Lăng Tiêu Bảo Điện.
Coi như đến được Lăng Tiêu Bảo Điện. Ngọc Đế còn phải tìm chúng tiên thương lượng có nên trị tội Trấn Nguyên Tử hay không, Chúng tiên đồng ý trị tội Trấn Nguyên Tử, sau đó mới cho người đi viết thánh chỉ, sau đó lại phái người đi truyền thánh chỉ, Còn phải đi từ tầng trời thứ ba mươi hai đến tầng trời thứ nhất.
Quá trình này rất chậm chạp, cần tốn không ít thời gian, mà thời gian Trấn Nguyên Tử đến đây được một chén trà, Cô tin rằng thánh chỉ này cũng không phải là thánh chỉ trị tội Trấn Nguyên Tử, còn về là loại thánh chỉ gì, thì cô cũng không biết.
"Ha ha!"
Lý Ngao lại cười nói: "Văn Tuyết Tâm, chẳng lẽ cô không biết Đạo Chủ Tam Thanh có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện sao? Trấn Nguyên Tử cướp pháp trường, bọn họ đã nhìn rõ từ lâu rồi. Cho nên bọn họ đã báo cho Ngọc Đế từ trước, sau đó viết sẵn thánh chỉ phái Thái Bạch Kim Tinh đến tuyên chỉ, cho nên cô yên tâm, thánh chỉ này chắc chắn là thánh chỉ trị tội Trấn Nguyên Tử, nếu không phải ta cho cô cái đầu!"
Văn Tuyết Tâm: "..."
Hình như hơi có lý...
Loại đại năng đại đạo cảnh như Tam Thanh Đạo Chủ, quả thật có thể nhìn rõ mấy ngày trong tương lai, thậm chí là những chuyện sắp xảy ra trong mười ngày.
Đương nhiên, cứ coi như bọn họ không phải nhìn rõ, nếu như nhìn rõ, thì sẽ có thể nhìn rõ.
"Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, thánh chỉ đến coi như Ngọc Đế đích thân đến, hy vọng ông tạm thời buông tay tha thứ cho Nhị Lang Chân Quân."
Thái Bạch Kim Tinh đến pháp trường, vừa cười vừa nói.
"Nhất định phải cho Ngọc Đế chút thể diện."
Trấn Nguyên Tử cười thu hồi thần niệm.
Lập tức, Dương Tiễn có thể cử động, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cũng có thể chuyển hướng khác.
"Hừ!"
Dương Tiễn đứng lên thì tức giận nói: "Hay cho Trấn Nguyên Tử ông. Cướp pháp trường thì không nói, còn dám ra tay với ta, cứ chờ Ngọc Đế trị tội ông đi!"
Hắn vừa dứt lời. Thái Bạch Kim Tinh liền nhìn về phía hắn: "Nhị Lang Chân Quân, không được vô lễ, Trấn Nguyên Tử Đại Tiên bối phận rất cao. Không phải là người để ngươi có thể nói chuyện với ông ta như vậy, cẩn thận đại tiên dùng tội mạo phạm trừng trị ngươi, Ngọc Đế cũng không có lý do để giúp ngươi."
Nhị Lang Thần rất không phục.
Nhưng vẫn lui sang một bên.
Trong lòng tự nhủ: Chờ Thái Bạch Kim Tinh tuyên đọc thánh chỉ trị tội Trấn Nguyên Tử ông đi!
Hắn đang nghĩ ngợi, Thái Bạch Kim Tinh nói: "Dương Tiễn, Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương nghe chỉ."
"Hả?"
Lông mày sáu người lập tức nhăn lại, không phải Trấn Nguyên Tử nghe chỉ sao? Tại sao lại là sáu người bọn ta nghe chỉ?
"Chuyện gì thế này?"
Đám người Lý Ngao và Dương Phong cũng không hiểu ra làm sao.
Trị tội Trấn Nguyên Tử, hẳn là Trấn Nguyên Tử nghe chỉ mới đúng, tại sao lại biến thành cha bọn ta nghe chỉ?
"Còn không mau quỳ xuống nghe chỉ!"
Lý Thiên Vương thấy đám người Na Tra sững sờ đứng đó, lúc này thúc giục.
"Thần nghe chỉ!"
Sáu người lập tức quỳ xuống nghe chỉ.
Thái Bạch Kim Tinh mở ra thánh chỉ.
Ngay sau đó!
Giọng nói của ông ta vang vọng giống như chuông Đại Lữ.
"Phụng thiên thừa vận, Ngọc Đế chiếu. Viết: Dương Phong con trai Dương Tiễn bị Tôn Ngộ Không đánh, đây là việc tư, không thể xử lý như việc công. Nhưng Dương Tiễn lấy việc công làm việc tư, tự ý gọi Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương dẫn một trăm ngàn thiên binh thiên tướng tiến đánh Hoa Quả Sơn, làm trái luật pháp của Thiên Đình, trẫm cùng đã các chúng thần khác thương nghị quyết định, Tôn Ngộ Không và Diệp Thần vô tội được thả, còn Dương Tiễn, Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương. Mỗi người một trăm tiên hình (hình phạt đánh bằng roi), do Tôn Ngộ Không chấp hành, khâm thử."
Thánh chỉ đọc xong. Lập tức dẫn đến pháp trường nổ tung.
"Trời ơi! Làm sao lại xuất hiện sự đảo ngược như thế này?"
"Thì ra là con trai Dương Tiễn bị Tôn Ngộ Không đánh, Dương Tiễn dẫn đám người Na Tra hỗ trợ, còn dẫn theo thiên binh thiên tướng đi, đây quả thật là quá đáng, Dương Tiễn lại không phải người trong tiên, con của hắn bị đánh. Hắn có lý do gì gọi thiên binh thiên tướng ra trận chứ?"
"Ngọc Đế thánh minh a!"
"..."
"A a a!"
Đóa Đóa và Tôn Tiểu Ngộ vui mừng đến nỗi nhảy dựng lên.
"Chị Tuyết Tâm, chị đã nghe thấy chưa? Cha em và Tôn Ngộ Không vô tội được thả ra, thật sự là quá tốt rồi!"Đóa Đóa kích động nói.
Khóe miệng Văn Tuyết Tâm giương lên nụ cười: "Chị nghe thấy rồi."
"Cảm ơn chị Tuyết Tâm. Nhất định là ông nội của chị và ông ngoại Trương Diệp, còn có cả ông nội của Bội Dao và các thần tiên có lòng tốt khác nữa, cầu xin cho cha em và Tôn Ngộ Không, Ngọc Đế mới hạ thánh chỉ như thế này." Đóa Đóa suy đoán nói.
Văn Tuyết Tâm cười cười, cô cũng cho là vậy.
Nhưng Dương Tiễn lại tức giận: "Ta không phục! Không phục! Rõ ràng chính là..."
Thái Bạch Kim Tinh lập tức đánh gãy lời nói của Dương Tiễn: "Rõ ràng chính là ngươi và Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương bất chấp vương pháp, công báo thù tư, ngươi còn có gì không phục?"
Nói xong, ông ta vẫn không quên nháy mắt với Dương Tiễn, Na Tra, Tứ Đại Thiên Vương.
Có thể để cho Dương Tiễn nói ra là do Ngọc Đế bảo hắn làm như vậy như vậy sao?
Vậy Ngọc Đế còn mặt mũi nữa hay không chứ?
"Thần nguyện lĩnh tội!"
Na Tra và Tứ Đại Thiên Vương lúc này tỏ thái độ, bọn họ đã nghe ra ý trong lời nói của Thái Bạch Kim Tinh.
Dương Tiễn mặc dù cũng nghe ra, nhưng vẫn rất khó chịu.
Có cậu nào đào hố cho cháu trai như thế này không?
Rất nhanh, Diệp Thần và Tôn Ngộ Không, được Trấn Nguyên Tử thả ra.
"Cảm ơn đại tiên ra tay cứu giúp."
Diệp Thần hành lễ một cái.
Trấn Nguyên Tử Đại Tiên cười nói: "Không cần cảm ơn ta. Muốn cảm ơn thì cảm ơn Văn Tuyết Tâm và bạn nhỏ Đoá Đoá, là bọn họ cứu được ngươi và cái con khỉ ngang ngược này, không liên quan gì đến ta."
Ông có địa thư. Tất nhiên biết ai đang giúp Diệp Thần.
Mà ông, thì không muốn để cho người khác biết ông đã tham dự việc này.
"Tôi biết rồi."
Diệp Thần cười cười, nhìn về phía dưới pháp trường Văn Tuyết Tâm đang ôm Đóa Đóa. Khóe miệng có hơi giương lên.
Cô gái này, thật đúng là thích hợp làm mẹ của Đóa Đóa.
Mặc dù hắn muốn làm Tần Liên Tâm, Thần Diệp Hy và những người thân sống lại, nhưng quá trình này rất dài, trong thời gian đó nếu tìm một người mẹ cho Đoá Đoá, cũng có thể an ủi tâm hồn Đoá Đoá nhớ mẹ.
"Chọn cô ấy vậy."
Hắn hạ quyết tâm.
Mà lúc này, Tôn Ngộ Không kéo tay áo một cái, thở hồng hộc hô một tiếng: "Chân nguyên lão huynh, mượn phất trần của ông làm roi dùng một lát!"
"Không cho mượn."
Trấn Nguyên Tử hẹp hòi kẹp phất trần vào trong nách, bay xuống pháp trường, xoa lên đóa đóa mặt, cười hì hì nói: "Tiểu nha đầu, vừa rồi lúc cha con bị đánh, có phải trách ta không đến giúp cha con hay không vậy?"
"Hả?"
Đóa Đóa kinh ngạc, vội vàng lắc đầu: "Không có đâu đại tiên, chắc lúc đó có lẽ người đang trên đường đến đây đúng không?"
"Ha ha!"
Trấn Nguyên Tử nở nụ cười.
Lúc này, Tôn Ngộ Không rút gậy Kim Cô ra, thở hồng hộc nói: "Không có roi, lão Tôn cũng không cần tiên hình, đổi lại dùng trượng hình (hình phạt đánh bằng gậy), đánh các ngươi mỗi người một trăm gậy, nằm sấp đàng hoàng cho lão Tôn!"