“Diệp Thiên này, anh thật sự không nên nói mấy lời đó. Nếu như tôi đoán không lầm, e rằng trong một thời gian dài nữa, bọn Lý Ngao vẫn sẽ gây khó dễ cho anh, đến khi chúng không còn hứng thú giẫm lên anh nữa mới thôi.”
Quay trở lại kí túc, Trư Tiểu Giới lo sợ nói.
“Đúng đấy, Diệp Thiên, hay là gọi Trấn Nguyên Tử đại tiên đến đạo viện Phiêu Miểu đi. Khi đó bọn họ sẽ sợ hãi mà không dám làm gì cậu nữa, nếu không nhất định mỗi ngày bọn chúng sẽ giẫm lên cậu một lần.” Tôn Tiểu Ngộ cũng lo lắng.
Diệp Thiên cười: “Dựa vào người ta không bằng dựa vào chính mình. Chỉ khi thực lực của bản thân mạnh lên thì mới không bị người khác giẫm lên. Chúng ta hãy dùng thời gian rảnh rỗi này để luyện tập, khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.”
Cả Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới đều trợn tròn mắt.
“Cho dù cậu có chăm chỉ đến đâu, cậu cũng không thể vượt qua họ. Chỉ cần dựa vào gia thế và các tài nguyên của gia đình ở trên người họ, dù họ luyện tập ba giờ một ngày, cậu luyện cả ngày cũng không theo nổi.” Tôn Tiểu Ngộ nói.
“Anh khỉ nói đúng đấy.” Trư Tiểu Giới nói thêm: “Hơn nữa, anh lại mới đến đây, chưa nghe giảng nhiều, tốc độ luyện tập còn chậm, chứ đừng nói đến việc cố gắng vượt qua họ.”
Diệp Thiên cảm thấy những gì bọn họ nói không phải không có lý.
Hắn bèn nói: “Vậy thì hai người hãy giảng cho tôi nghe những bài học mà tôi chưa nghe đi.”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới nhìn nhau, lần lượt dạy cho Diệp Thiên.
Tan học hiều hôm đó, trong lúc mọi người đi chơi thì Diệp Thiên lại bảo Tôn Tiểu Ngộ cùng Trư Tiểu Ngư ở lại giảng bài cho hắn, khiến họ tức giận đến mức suýt chút nữa muốn đập cho Diệp Thiên một trận.
Đã nói với cậu rằng chăm chỉ cũng vô ích thôi, tại sao cậu không tin?
Nhưng không có cách nào khác, dưới sự quyết tâm của Diệp Thiên, bọn họ chỉ có thể giúp hắn học bài.
Ngày thứ hai cũng là ngày học lý thuyết.
Diệp Thiên vẫn bị đám Lý Ngao đá vài lần.
Sau hai ngày học trên lớp cùng các tiết học thêm vào thời gian rảnh rỗi của Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới, Diệp Thiên đã hiểu sâu hơn về mặt lý thuyết.
Vào ngày thứ ba, họ có một lớp học thực hành.
Vào ngày này, hàng chục nghìn đệ tử sẽ ngồi xếp bằng trên sân, bắt đầu hấp thụ linh lực để tu luyện.
Kể từ khi Trấn Nguyên Tử truyền cho Diệp Thiên Sang Thủy Tu Hành Quyết, Diệp Thiên vẫn chưa luyện tập lần nào.
Đúng lúc có thể tu luyện, xem xem sau hai ngày học lý thuyết, dùng phương pháp này tu luyện có hiệu quả thế nào.
Thế là, hắn bắt chéo chân, nhắm mắt lại và bắt đầu thực hành Sang Thủy Tu Hành Quyết.
Khi vừa mới tu luyện, Diệp Thiên đột nhiên cảm thấy như nước sông Hoàng Hà đang từ trên trời đổ xuống đang không ngừng chảy vào thiên linh cái của hắn. Hắn cảm thấy mình tựa như biển rộng, dù có bao nhiêu nước cũng có thể chứa được.
Cùng với việc vận hành Sang Thủy Tu Hành Quyết, sau khi bắt đầu tu luyện, hắn cảm giác được thực lực của mình rõ ràng đang dần dần tăng lên, nhanh đến mức bị Diệp Thiên phải kinh ngạc.
Khuôn viên đạo viện Phiêu Miểu cũng vì vậy mà bùng nổ.
“Chuyện gì vậy?”
“Tại sao tôi không thể hấp thụ linh khí nữa?”
“Các cậu có thể hấp thụ linh khí tu luyện không?”
“Không, tôi cũng không hấp thụ được linh khí!”
“Thật sự là rất kỳ quái, tại sao linh khí đột nhiên trở nên mỏng manh như vậy?”
“Ai có thể nói cho tôi biết chuyện quái gì đang xảy ra không?”
“...”
Hơn 10000 học viên ngồi xếp bằng không thể hấp thụ linh khí để tu luyện đều đồng loạt đứng dậy, thi nhau bàn luận.
Chỉ có Diệp Thiên vẫn ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại, cảm giác như có gió xuân thổi qua, sảng khoái vô cùng.
‘Chẳng lẽ là mình đã hấp thụ hết linh khí, nên bọn họ mới không hấp thụ được?’ Diệp Thiên cau mày nghĩ thầm.
“Diệp Thiên, linh khí đã không còn, cậu còn ngồi ở đó làm gì?” Tôn Tiểu Ngộ kéo Diệp Thiên lên với vẻ mặt khó hiểu.
Trư Tiểu Giới yếu ớt nói: “Chẳng lẽ linh khí đã bị Diệp Thiên hấp thụ sạch rồi?”
“Hahaha!”
Trư Tiểu Giới vừa nói xong, những người xung quanh đột nhiên bật cười.
“Cười cái gì vậy?” Lý Ngao đi tới, tò mò hỏi.
Có người đáp: “Trư Tiểu Giới nói linh khí đột nhiên biến mất là do Diệp Thiên hấp thụ hết.”
Phụt!
Lý Ngao và những người khác lập tức cũng bật cười.
“Cậu đúng là heo, 10000 người chúng ta thường ở đây tu luyện, nhưng không ai trong số đó có thể làm cho linh khí trở nên yếu đi. Hắn, một con kiến mới bắt đầu cảnh giới Thái ất, có thể hấp thụ nhiều linh khí như vậy sao, não cậu có phải bị úng rồi đúng không?” Lý Ngao thô lỗ nắm lấy lỗ tai Trư Tiểu Giới.
Trư Tiểu Giới nhanh chóng giải thích: “Tôi đang nói đùa thôi. Tại tôi thấy mọi người đều đã đứng dậy, nhưng Diệp Thiên vẫn còn ngồi đó, nên tôi lấy làm lạ, thuận miệng nói mấy câu. Các anh cứ xem như tôi nói linh tịn là được.”
Lúc này Lý Ngao mới buông lỏng lỗ tai của Trư Tiểu Giới ra, nhìn Diệp Thiên một cách khinh thường: “Linh khí mỏng manh như vậy, con kiến như hắn còn có thể tu luyện, còn chúng ta căn bản không cách nào luyện được nữa, còn không đủ dính răng.”
Diệp Thiên không chịu được ồn ào, khó chịu nói: “Các cậu đừng ở đây làm ồn nữa, không luyện tập thì đừng ảnh hưởng đến tôi.”
“Haha!”
Mọi người lại được một trận cười.
“Để có thể giẫm lên Lý Ngao, tên này cũng đã không tiếc công sức. Với linh khí mỏng manh như vậy mà hắn cũng tranh thủ, không ngừng luyện tập.”
“Đúng là rất cố gắng, nhưng dù có chăm chỉ đến mấy cũng không tốt bằng gia đình nhà người ta, luyện đến chết cũng đừng nghĩ tới việc vượt qua Lý Ngao.”
“...”
Lý Ngao và những người khác cũng cảm thấy thích thú trước lời nói của Diệp Thiên.
“Luyện đi, cậu chịu khó luyện đi, tôi sẽ chờ đến ngày cậu giẫm lên tôi.” Lý Ngao chế nhạo, chỉ cảm thấy Diệp Thiên là thằng ngốc.
Đúng lúc này, viện trưởng xuất hiện trên bục cao trước sân và hô lên với hơn 10000 học viên: “Không biết tại sao, linh khí của đạo viện Phiêu Miểu của chúng ta đột nhiên biến mất, thậm chí linh khí trong bán kính 100 triệu dặm xung quanh cũng biến mất, đúng là một điều vô cùng kỳ lạ, hiện tại thiên đình đã cử người đến điều tra nguyên nhân.”
“Để mọi người không phải trì hoãn việc tu luyện, đạo viện sẽ cho mỗi người một viên linh thạch, nếu một ngày dùng không đủ, đạo viện sẽ cho thêm, dùng không hết thì đạo viện sẽ thu lại. Giờ thì hãy ngồi xuống để bắt đầu phân phát linh thạch.”
Thế là tất cả học viên lại ngồi xếp bằng xuống.
Sau đó thầy giáo của đạo viện bắt đầu chia linh thạch cho mọi người, để trước mặt mỗi người một hòn đá, sau đó mới bắt đầu tu luyện.
Một viên linh thạch không đủ để Diệp Thiên nhét kẽ răng.
Tất nhiên, đá tinh linh của thiên giới mạnh hơn nhiều so với đá tinh linh ở địa giới.
Nhưng sức tiêu thụ của hắn quá lớn, cho nên hắn không dùng linh thạch để tu luyện, mà là tiếp tục hấp thụ luồng linh lực bên ngoài, hấp thụ xong sẽ chuyển thành tu vi.
Để không làm cho mọi người nghi ngờ, thỉnh thoảng Diệp Thiên cũng sẽ dùng một hai viên linh thạch để luyện.
Sau một ngày.
“Buổi luyện tập kết thúc!”
Các giáo viên trong trường hô lên.
Mọi người ngừng luyện tập, bao gồm cả Diệp Thiên.
Sau một ngày đêm tu luyện, hắn đã đạt tới cảnh giới Thái ất cấp bốn.
Khi hắn ngừng luyện tập, linh khí biến mất cũng ngay lập tức trở nên dồi dào.
Việc này lại khiến cả trường ầm ĩ.
Ai cũng nghi ngờ rằng có người trong đạo viện khi tu luyện đã gây ra hiện tượng này.
“Lý Ngao, chắc không phải như lời con heo mập kia nói, Diệp Thiên đã hấp thụ hết linh lực rồi đấy chứ?” Trần Hạo nghi ngờ.
“Không thể nào.” Lý Ngao xua tay nói: “Hẳn là trùng hợp, nếu hắn có năng lực đó thì cũng sẽ không bị chúng ta giẫm lên đâu.”
Mọi người gật đầu, đều cảm thấy Lý Ngao nói rất có lý.
“Hay là đi xem thử, hắn đã tiêu thụ bao nhiêu linh thạch rồi?” Lý Tiêu đề nghị.
Mọi người lại gật đầu và hướng về khu vực mà Diệp Thiên đang ở.
Vừa đi tới trước mặt Diệp Thiên, nhìn thấy một đống linh thạch chất thành đống trước mặt, Lý Ngao đột nhiên cười thành tiếng: “Cậu đúng là phế vật. Trong một ngày tiêu hao không đến năm cân linh thạch, tôi đã tiêu thụ hết cả trăm cân rồi. Cậu nói xem, với chỉ số thông minh của cậu, dựa vào cái gì mà đòi vượt qua tôi, đòi giẫm lên tôi?”