Trong ký túc xá, Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới và Diệp Thiên đang an ủi lẫn nhau.
Đột nhiên nghe được thanh âm vọng đến, Tôn Tiểu Ngộ hưng phấn nhảy dựng lên.
“Là ba tôi, ba tôi đến rồi, đi, chúng ta đi gặp ông ấy thôi.”
Tôn Tiểu Ngộ vui vẻ kéo Trư Tiểu Giới và Diệp Thiên và chạy ra khỏi phòng.
Ngẩng đầu nhìn lên, họ thấy ở trên không có một con khỉ đang nhìn về bên này.
“Haha!”
Tôn Tiểu Ngộ vui mừng khôn xiết, kêu to: “Ba, con ở đây!”
Tôn Ngộ Không kêu một tiếng “Ồ” rồi nhìn xuống dưới, sau đó nhảy tới trước mặt Tôn Tiểu Ngộ.
Nhưng nhìn thấy mặt mày bầm dập của Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới cũng tím tái, lại quay qua Diệp Thiên, hắn ta không khỏi thắc mắc: “Sao cậu lại ở đây?”
“Ba, ba biết Diệp Thiên sao?” Tôn Tiểu Ngộ tò mò.
Tôn Ngộ Không đem những gì Diệp Thiên đã trải qua, chuyện Thái Thượng Lão Quân lấy đan dược, cũng như chuyện cá cược với Trấn Nguyên Tử, kể lại một cách ngắn gọn.
“Haha!”
Tôn Tiểu Ngộ nghe xong thì bật cười.
“Biến một kim tiên từ Thái ất cảnh trở thành Đại la kim tiên trong ba năm là chuyện không thể. Tư chất của Tôn Tiểu Ngộ con đã được coi là rất giỏi rồi, đúng không ba? Nhưng mười năm rồi cũng chỉ mới từ Thái ất cấp một lên tới cấp năm, vì vậy bác ấy sẽ thua thôi.”
Nói đến đây, cậu ta cười nói: “Ba, nếu thắng được bác Trấn Nguyên, ba phải đưa quả nhân sâm cho ăn đấy.”
“Biết rồi, biết rồi.”
Tôn Ngộ Không gật đầu, hỏi: “Ai đánh ba đứa thành ra thế này, mau nói cho ba biết.”
Tôn Tiểu Ngộ kể lại mọi chuyện.
“Khéc khéc...”
Sau khi Tôn Ngộ Không nghe xong thì tức đến mức cổ họng kêu ra mấy tiếng khò khè.
“Na Tra đúng là có thằng con chết tiệt, cho rằng ba nó là phò mã, còn mẹ là con gái út của Ngọc Hoàng, nên có thể vô pháp vô thiên, ngay cả con trai của lão tôn cũng dám đánh, đúng là không xem lão tôn ra gì!”
Nói đến đây, hắn ta vỗ ngực nói: “Ba đứa yên tâm, lão tôn sẽ xả cục tức này cho mấy đứa, đưa lão tôn đi tìm bọn chúng, xem lão tôn đánh chúng đến ba mẹ nhận không ra thì thôi!”
Tôn Tiểu Ngộ liền vui mừng dẫn Tôn Ngộ Không đến ký túc xá để tìm Lý Ngao.
Các học viên trong ký túc xá nhìn thấy Tôn Ngộ Không đến thì bắt đầu ồn ào.
“Đó không phải là Tề Thiên Đại Thánh, Tôn Ngộ Không một ngàn năm trước đại náo thiên cung sao?”
“Tôn Tiểu Ngộ gọi đến ba rồi, bọn Lý Ngao gặp rắc rối rồi.”
“Nếu như Tôn Ngộ Không đánh chết đám người Lý Ngao thì mấy ông lớn của thiên đình, ba của Lý Ngao, ông nội của Lý Tiêu, ông nội của Trần Hạo... sẽ xuống đây, Tôn Tiểu Ngộ sẽ càng thêm phiền phức!”
“...”
Rất nhiều lời bàn tán đã nổ ra, nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ đạo viện Phiêu Miểu.
Viện trưởng, giáo viên và tất cả học viên đều chạy đến khu vực ký túc xá để xem náo nhiệt, không ai là không chỉ trỏ vào Tôn Ngộ Không.
“Lý Ngao, Lý Tiêu, Trần Hạo... lũ khốn nạn các cậu ra đây cho tôi. Các cậu có bản lĩnh đánh tôi, nhưng lại không có bản lĩnh ra mặt, còn xem là anh hùng hảo hán sao, mau lăn ra đây cho tôi, có gan thì đừng có sợ!”
Không tìm được Lý Ngao và những người khác, Tôn Tiểu Ngộ bèn hét lên.
“Hừm, vừa rồi bị đánh giống như cẩu vậy, bây giờ ba đến rồi, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cậu ta xem.”
“Nếu Lý Ngao và những người khác cũng gọi người nhà tới thì Tôn Ngộ Không là cái thá gì.”
“...”
Nhiều người không hài lòng với vẻ ngoài kiêu ngạo của Tôn Tiểu Ngộ, thấp giọng thì thầm.
“Đại thánh, bọn trẻ chơi đùa đánh nhau là chuyện bình thường, cậu xem...”
Không để viện trưởng nói hết, Tôn Ngộ Không đã nhe răng ra và phát ra mấy tiếng khe khé trong cổ họng. Viện trưởng sợ đến mức lùi sang một bên và không dám nói gì nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên.
“Con bát hầu này, anh muốn đánh chết con trai của Na Tra này, đúng không?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn lên.
Nhìn thấy một đám mây lơ lửng trên bầu trời, bên trên có một nhóm người đang đứng, người đang nói chuyện với vòng càn khôn trên cổ, khoác trên vai hỗn thiên lăng, chân cưỡi phong hỏa luân, cầm mũi giáo nhọn chính là Na Tra.
Chuyện này ngay lập tức gây náo động toàn bộ đạo viện Phiêu Miểu.
“Trời ơi, Na Tra, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước đại tiên và Tứ Đại Thiên Vương đều ở đây!”
“Đội hình này quá mạnh!”
“Nếu Tôn Ngộ Không dám thay Tôn Tiểu Ngộ ra tay thì mấy vị đại tiên này sẽ giẫm chết hắn!”
“...”
Tôn Tiểu Ngộ, Trư Tiểu Giới cùng Diệp Thiên đều sững sờ.
Thì ra bọn họ chạy mất tăm mất dạng là vì muốn đi tìm người nhà.
“Na Tra, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước Đại Tiên và Tứ Đại Thiên Vương, các người đến đúng lúc lắm, con cháu mấy người đã đánh con trai và cháu trai của tôi. Hôm nay các người phải cho lão tôn một lời giải thích, nếu không dù có phải ầm ĩ tới tai Ngọc Hoàng, lão tôn cũng phải đòi công bằng đến cùng!”
Tôn Ngộ Không la lối om sòm.
“Hừ!”
Na Tra cũng là người tính khí nóng nảy, lập tức đáp trả: “Con bát hầu nhà ngươi, chính con trai ngươi đã dùng gậy Kim Cô đánh vào đầu con trai ta. Chẳng lẽ chỉ có con ngươi được phép đánh con trai ta, còn con trai ta thì không chắc, đây là lý gì?”
Tôn Ngộ Không cứng họng, nhìn về phía Tôn Tiểu Ngộ: “Con đi gõ đầu người ta trước à?”
Tôn Tiểu Ngộ giải thích: “Ba, là vì Lý Ngao đánh anh em của con là Diệp Thiên trước. Anh ta đấm cho Diệp Thiên đen cả mắt, bắt nạt người quá đánh. Con không chịu nổi nên đã giáng cho anh ta một đòn.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy liền kéo Diệp Thiên đến trước mặt, quát lớn: “Ngươi có biết cậu ấy là ai không? Đồ đệ của Trấn Nguyên Tử, cháu trai của lão tôn, con ngươi vô cớ đánh người, không phải nên cho ta một lời giải thích sao?”
“Nếu ngươi không giải thích được, lão tôn sẽ tới tìm Trấn Nguyên Tử. Lão tôn không tin ta, hai anh em ta hợp lực lại không xử lý được mấy người!”
“Cái này...”
Na Tra, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước Đại Tiên và Tứ Đại Thiên Vương bất ngờ nhìn nhau.
Một mình Tôn Ngộ Không thì bọn họ chẳng thèm quan tâm, chỉ một mình Na Tra là đủ đấu ngang với hắn ta.
Nhưng Trấn Nguyên Tử thì...
Tu vi cao thâm khó lường, là bạn của Tam Thanh, người quen của Tứ Ngự, lại là hậu bối của Nguyên Thần.
Mặc dù họ làm việc trong thiên đình, nhưng theo vai vế đều là bề dưới, nếu Trấn Nguyên Tử tới cửa, bọn họ thật sự sẽ rất đau đầu.
“Sao nào, sợ rồi sao?”
Tôn Ngộ Không kiêu ngạo nói.
Na Tra vừa định lên tiếng thì Thái Bạch Kim Tinh đã ngăn lại, cười ha hả nói: “Đại thánh, đừng tức giận, mấy đứa trẻ chơi đùa đánh nhau là chuyện bình thường, ngày mai đánh cái này, hôm sau lại đánh cái khác, vì vậy đừng nên vì chút việc cỏn con này mà làm ầm lên, khiến mọi người không vui.”
“Đổi lại là tôi, nếu Lý Tiêu bị Tôn Tiểu Ngộ đánh, có tìm tôi cũng sẽ không giúp, chỉ có thể trách nó không bằng người ta mà thôi.”
“Đúng, đúng, đúng.” Xích Cước Đại Tiên mỉm cười: “Đại Thánh, hãy để Tiểu Ngộ luyện tập chăm chỉ, nếu có ngày cậu ấy có thể đánh thắng thằng cháu Trần Hạo của ta thì cứ việc. Dù nó có bị đánh thảm đến đâu, ta cũng hứa sẽ không ra mặt giúp nó!”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi cũng vậy!”
Tứ Đại Thiên Vương, Na Tra cũng đồng loạt bày tỏ thái độ.
Chết tiệt!
Tôn Ngộ Không thầm chửi mắng trong lòng.
Bọn họ đều là quan chức cấp cao, tài nguyên phong phú truyền lại hết cho mấy đứa cháu nhà họ, với tư chất của Tiểu Ngộ, dù có tu luyện đến chết cũng không có cơ hội đánh bại bọn chúng.
Hơn nữa, bọn họ đã nói vậy rồi, nếu hắn ta vẫn muốn đòi công bằng cho Tiểu Ngộ, sẽ tự biến bản thân mình trở thành người không nói lý lẽ, không có lề lối.
Làm thế nào đây?
Hắn ta giúp cũng không được, mà không giúp cũng không xong, vô cùng phiền phức.
Lúc này, Diệp Thiên đứng dậy hét lớn: “Na Tra, Thái Bạch Kim Tinh, Xích Cước Đại Tiên và Tứ Thiên Vương, như các người đã nói, nếu ngày nào đó tôi đánh lại bọn họ, dù có đánh bọn họ như đánh cẩu thì các người cũng đừng khó chịu ra mặt trả thù. Nếu các người đi ngược lại những gì mình đã nói ngày hôm nay thì đừng hỏi tại sao tôi coi thường mấy người!”