Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1190: Bắt đầu phản công






"Ai, cũng không biết Lão ma Diệp kia trốn ở đâu nữa, cứ tìm mù quáng như vậy thì khi nào mới tìm ra được chứ."

"Tìm thì cũng được thôi, nhưng bên cạnh không có cao thủ tài giỏi nào cả, nếu như tìm thấy, anh ta mà xông ra là có thể tiêu diệt sạch tất cả chúng ta."

“Đúng vậy, tốt nhất đừng tìm được, nếu như tìm thấy, ôi mẹ ơi, có khi chết thế nào cũng không biết!”

"......"

Trong một dãy núi hoang vu, hàng trăm triệu binh sĩ xếp hàng, kéo lưới tìm kiếm, một bên tìm kiếm một bên lẩm bẩm không ngừng, trên mặt đều hiện rõ vẻ không tình nguyện.

“Theo như tôi thấy, Lão ma Diệp muốn đi đến cổng phía Tây là vì quân đội của anh ta rất có thể đang đóng quân ở bên trong cổng, hay là chúng ta đi dọc theo Thiên lộ của cổng phía Tây nghe ngóng một chút khi đến một chỗ nào đó của tinh cầu, có khi lại dò hỏi được tung tích của Lão ma Diệp đó, dù sao cũng không tìm được anh ta, thì có thể nhốt anh ta ở tinh cầu này rồi trước tiên diệt sạch đội quân của tên đó, sau đó từ từ tìm cũng được." Diệp Thiên nói với binh lính xung quanh.



Anh ước chừng thời điểm này quân của mình có lẽ cũng đã đến địa điểm được chỉ định rồi.

"Người anh em, anh nói rất có lý đấy!” Công Dương Hạ tiếp lời: "Mười chín vị Tiên Tôn Đại Viên Mãn phân ra làm sáu người chặn đường ra mà sáu người khác ngăn cản đường lui, số người còn lại chặn sẵn ở Thiên Lộ. Một đội quân dẫn binh lính đến cổng phía Tây tiêu diệt Lão ma Diệp, thì có mọc cánh anh ta cũng không thể thoát khỏi tinh cầu này, quân đội của anh ta nhất định sẽ như rắn mất đầu nếu không có anh ta, chúng ta lại tiêu diệt được quân đội của anh ta thì một mình Lão ma Diệp cũng không thể làm mưa làm gió được nữa?"

“Chờ binh lính của Lão ma Diệp bị quét sạch sẽ, lại tập hợp mấy chục nghìn tỷ người trải thảm tìm kiếm, sợ gì mà không tìm được anh ta chứ?"

Nói đến đây, quân sư lại hỏi đám người đứng hai bên trái phải của mình: "Các anh nói xem làm như vậy liệu có hợp lý không?"

“Ừ!”

Những binh lính bên cạnh đều lần lượt gật đầu.

“Nói rất có lý!”

“Đây là một cách hay, tại sao bảy vị Tiên Đế lại không làm như vậy nhỉ?”

“Cách hay như vậy nên truyền đến tai Tiên Đế để cho các vị ấy thực hiện. Bằng cách này, chúng ta không cần mù quáng tìm kiếm nữa, càng không phải lo sợ rằng Lão ma Diệp sẽ xuất hiện và tiêu diệt chúng ta!"

"..."

Nhóm binh lính bàn tán rôm rả.

Chẳng bao lâu, biện pháp này đã được phổ biến trong quân đội hơn một trăm triệu người của họ.

" Chỉ huy! Chỉ huy!"

Có binh lính hét lên: "Ngài báo lại cách này cho chỉ huy trưởng biết đi, để họ thông báo lên trên đến tai bảy vị Tiên Đế, ngài thấy thế nào, nếu không thật sự tìm được Lão ma Diệp kia, e rằng anh ta có thể tiêu diệt đội quân với hơn một trăm triệu người của chúng ta chỉ trong nháy mắt.”

Người chỉ huy cũng sợ tìm được Lão ma Diệp, nếu thật như vậy thì mạng nhỏ cũng không còn, nghe đám binh lính bàn luận, anh ta cảm thất rất có lý vì vậy bèn nói: “Vì sự an toàn của chỉ huy tôi và các anh em, tôi sẽ gửi truyền âm cho chỉ huy trưởng ngay bây giờ đây.”

Nói xong anh ta lấy thạch truyền âm ra rồi bắt đầu truyền âm.

Chẳng mấy chốc, tin tức được truyền đến tai bảy vị Tiên Đế, sau đó bọn họ bắt đầu trao đổi về kế hoạch này.

"Không nghĩ tới trong quân đội còn có người thông minh như vậy. Cách này quả thực là một biện pháp hay. Sáu người chặn đường lui, sáu vị ngăn đường ra, số còn lại chặn ở Thiên lộ, một người đến cổng phía Tây tìm hiểu tình đại quân của Lão ma Diệp. Một khi nghe ngóng được điều gì, sau khi binh lính của chúng ta đã được huấn luyện xong xuôi rồi đưa qua đó, chẳng lẽ còn không thể giết sạch tất cả bọn họ sao?" Ngạo Thiên Tiên Đế nói.

“Ừ.”

Sáu vị Tiên Đế còn lại đều gật đầu, Thái Hòa Tiên Đế lên tiếng: “Đây là một cách hay để tiêu diệt quân đội của hay Lão ma Diệp, sau đó điều quân đến Tử Dương Tinh. Mười năm, một trăm năm hay một ngàn năm, tôi không tin không thể tìm thấy anh ta.”

“Đúng đấy!” Tất cả mấy vị Tiên Đế đều tỏ vẻ đồng ý.

“Vậy thì ai sẽ là người đi nghe ngóng tình hình quân đội của anh ta bây giờ đây?” Ngạo Thiên Tiên Đế mở miệng hỏi.

Tất cả mấy vị Tiên Đế đều nhìn về phía Đạo Quang Tiên Đế.

“Quả nhân đi à?” Đạo Quang Tiên Đế tỏ ra không vui, ông ta đường đường là một Tiên Đế, làm sao có thể đi làm công việc của một binh sĩ dò đường được chứ?

“Ông có thể tự mình đi, hoặc để cho lão tổ Thiên Cực trong giáo phái của mình đi.” Thái Hòa Tiên Đế lên tiếng, mẹ kiếp, ông đã khiến cho Tử Vi Tinh phải đánh trận lâu như vậy, gây ra biết bao thương vong, ông không làm chân chạy vặt thì ai làm đây?

Đạo Quang Tiên Đế không còn cách nào khác đành phải nói: “Quả nhân sẽ cử lão tổ Thiên Cực đi.”

Mười năm phút sau, lão tổ Thiên Cực ngừng tìm kiếm tung tích của Lão ma Diệp rồi đi về phía cổng truyền tống.

Cùng lúc đó mệnh lệnh được ban xuống, toàn bộ quân đội của Tử Dương Tinh ngừng lại công tác tìm kiếm mà tập hợp lại để rèn luyện kỹ năng chiến đấu.

Một ngày sau, bên trong cổng phía Tây.

“Kỳ lạ với tốc độ của Tôn thượng đáng lẽ ra ngài ấy đã đến Tử Vi Tinh hơn mười ngày trước mới phải. Sao đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi mà Tôn thượng vẫn chưa giải cứu được quân sư trở về nhỉ?”

Lâm Bá Thiên cảm thấy khó hiểu.

“Có lẽ không dễ dàng cứu ra như vậy.” Dương Đỉnh Thiên suy đoán.

Triệu Thương Thiên nhíu mày lại: "Khó giải cứu cũng không sao, chỉ sợ ngài ấy gặp phải rắc rối."

Trong thoáng chốc, tất cả các tướng lĩnh cấp cao đều lộ ra vẻ nghiêm trọng.

"Quốc Trượng Gia, gương mặt của các ngài rất dễ bị phát hiện. Mạt tướng lạ mặt, hay là mạt tướng thử đi nghe ngóng xem rốt cuộc là có chuyện gì?" Tà hoàng Vương Huyền Khôi cất tiếng hỏi.

Quốc Trượng Gia gật đầu: "Quả thật là cần phải tìm hiểu tình hình, vậy thì làm phiền Huyền Khôi đi xem thử một chuyến, nhất định phải cẩn thận!"

"Vâng!"

Vương Huyền Khôi đang chuẩn bị xuất phát.

“Đợi đã!”

Long Tương đột nhiên hét lớn: “Nhìn xem, phía đối diện có người dừng lại.”

Ngay khi lời vừa mới dứt, mọi người lập tức nhìn qua đó, thì trông thấy một bóng người dừng ở cách đó hàng trăm ngàn km.

"Sẵn sàng chuẩn bị nổ súng, nếu người đó quay đầu thì lập tức bắn cho tôi.” Quốc Trượng Gia nhanh chóng ra lệnh.

“Vâng!”

Toàn quân đã sẵn sàng nổ súng.

Nhưng vào lúc này bóng người ở đối diện khẽ hé miệng, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên hốt hoảng cùng sợ hãi, còn có không dám tin và rất nhiều biểu cảm phức tạp khác.

"Trời ạ! Lại có nhiều chiến hạm Tinh Không như vậy, tất cả đều gắn cờ hiệu của Bắc Minh Giáo, đội quân của Lão ma Diệp đã chờ sẵn ở đây rồi!"

Lão tổ Thiên Cực gần như sợ chết khiếp.

Ực!

Ông ta khó lòng che giấu nỗi sợ hãi trong lòng mà nuốt một ngụm nước miếng.

“Quá đáng sợ rồi! Mình phải về thông báo ngay cho bảy vị Tiên Đế biết mới được, nếu như để cho Diệp Bắc Minh quay trở lại ra lệnh cho cả quân đội của anh ta hành động, vậy thì xong đời?”

Nghĩ đến đây lão tổ Thiên Cực không dám chậm trễ thêm một phút nào nữa, ngay lập tức xoay người rời khỏi.

“Nổ súng!”

Ngay khi lão tử Thiên Cực vừa quay đầu lại, hàng chục ngàn chiếc chiến hạm cùng nhau nổ súng, lưới lửa dày đặc bao trùm về phía ông ta như mưa sao băng.

"Ôi mẹ ơi!"

Khi lão tổ Thiên Cực vừa nghe thấy tiếng súng nổ, sợ đến mức vỡ mật, ngay lập tức khởi động tiên pháp dung hợp với pháp bảo phòng ngự hộ thể, để tránh cho pháp thân bị nổ tung.

Ngay sau đó.

“Bùm, bùm, bùm!”

Tốc độ của đạn pháo còn nhanh hơn cả tốc độ của một vị Tiên Tôn, hỏa lực dày đặc tấn công lên lớp phòng ngự của lão tổ Thiên Cực, làm nổ tung tầng bảo vệ của ông ta, sau đó đạn pháo bắn lên lưng và nổ tung lớp da trên đó của ông ta.

Tuy nhiên, lão tổ Thiên Cực đã thoát khỏi Thiên Lộ, cũng không dám ở lại đây thêm một giây nào nữa, mà nhấc chân lên chạy trốn.

Đùa à, binh lính nhiều như vậy bắn ông ta cùng một lúc, nếu như lại bị đánh thêm hai ba đợt nữa thì không biết mình sẽ phải chết như thế nào đâu!

"Quốc Trượng Gia, đây chắc hẳn là một vị Tiên Tôn Đại Viên Mãn, đã bị bắn như vậy rồi mà vẫn không chết còn để ông ta chạy trốn, liệu người này có gây ra phiền toái cho Tôn thượng và quân sư hay không?” Chu Kình Thiên mở miệng hỏi.

"Chắc chắn sẽ gây phiền toái rồi, hơn nữa rất nhanh sau đó quân địch có lẽ sẽ đánh vào Thiên Lộ." Quốc Trượng Gia nói với vẻ mặt nặng nề.

"Vậy phải làm gì bây giờ?" Lâm Bá Thiên lên tiếng hỏi: "Tôi không nhận được tin tức gì của Tôn thượng và quân sư. Nếu như chúng ta hành động thì e rằng sẽ gây thêm phiền phức cho họ. Còn nếu không hành động, quân đội không có cách nào thi triển, cứ nằm chờ đợi ở trong Thiên Lộ này nhỡ đâu binh lính của bảy giáo phái lớn tiến đánh sợ rằng chúng ta sẽ bị tiêu diệt.”

"Đúng đó, Quốc Trượng Gia, chúng ta nên làm như thế nào cho phải?"

Rất nhiều tướng lĩnh cấp cao đều cảm thấy hoang mang, không phải là họ e ngại chiến đấu mà sợ rằng chính mình sẽ bị tiêu diệt ở trong Thiên Lộ này trước khi họ bắt đầu hành động. Nếu thật sự là như vậy thì cũng quá thiệt đi.

"Làm như này đi."

Quốc Trượng Gia đã nghĩ ra một ý tưởng sau đó nói: "Huyền Khôi, cậu đi nghe ngóng một chút tình huống của Tôn Thượng và quân sư bằng tốc độ nhanh nhất có thể, rồi quay lại báo cáo tình hình. Chúng ta sẽ hành động theo tình hình. Quân đội của bảy giáo phái lớn vẫn chưa thể tiến đánh nhanh như vậy được, đợi đến khi tìm hiểu rõ ràng chúng ta lại đưa ra quyết định cũng không muộn.”

"Thưa vâng, mạt tướng lập tức đi tìm hiểu ngay bây giờ."

Vương Huyền Khôi nhận lệnh, cởi ra áo giáp rồi mặc áo choàng đen, sau đó rời khỏi chiến hạm chính dọc theo Thiên Lộ với tốc độ cực nhanh.

Trong vòng chưa đầy một phút, Vương Huyền Khôi đã ra khỏi Thiên Lộ và bắt được một người ở gần đó đưa tới một nơi vắng vẻ, lên tiếng đầy hung ác: “Tôi hỏi anh đã có chuyện gì xảy ra với hai người Diệp Bắc Minh và Công Dương Hạ vậy? Tôi có thù với hai người họ, anh mau nói cho tôi biết nếu không tôi sẽ bóp chết anh.”

"Dạ có, dạ có!"

Người đó gật đầu như giã tỏi sau đó nói: "Diệp Bắc Minh đã cứu được Công Dương Hạ sau đó chạy trốn đến Tử Dương Tinh, có lẽ là do bùa gia tốc không đủ nên bị bảy vị Tiên Đế và mười hai vị lão tổ chặn lại ở đây, chúng tôi đã tìm kiếm mười ngày rồi nhưng vẫn chưa phát hiện ra tung tích, nếu như anh có thù với hai người họ thì đi đến Tử Dương Tinh mà tìm, chỉ cần có thể tìm thấy thì bảy vị Tiên Đế và mười hai vị lão tổ kia chắc chắn sẽ giúp anh giết chết họ!"

"Ồ!” Vương Huyền Khôi lại hỏi: "Nói cách khác là vẫn chưa tìm thấy họ đúng không?”

“Vẫn chưa, không biết họ trốn ở đâu rồi, đã tìm mười ngày nhưng vẫn chưa thấy.” Người đó nói.

Trong lòng Vương Huyền Khôi mừng thầm rồi hỏi tiếp: “Nơi đây cách Tử Dương Tinh còn xa không?”

"Không xa lắm, chỉ còn lại hai cổng truyền tống là có thể đến nơi rồi." Người đó trả lời.

"Ở đây có binh lính đóng quân hay không?" Vương Huyền Khôi hỏi lại.

“Có.”

"Khoảng bao nhiêu?"

"Không nhiều lắm, khoảng ba mươi tỷ binh lính đang canh giữ chặn Lão ma Diệp ở cổng truyền tống đường đến Tử Anh Tinh, còn đâu nghe nói cổng truyền tống đến Tử Anh Tinh có khoảng năm mươi tỷ quân đang chặn ở đó, mà Tử Dương Tinh có đại quân hàng trăm tỷ người đang tìm kiếm anh ta, mấy đội quân lớn này đã gần như kiệt sức sau những trận chiến lớn hơn một trăm năm nay rồi.”

“Ha ha ha!"

Vương Huyền Khôi quá đỗi vui mừng: "Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết, bây giờ anh có thể đi chết được rồi.”

Sau đó anh ta bẻ cổ người này rồi biến thành một luồng sáng, trở lại quân đội và kể lại toàn bộ câu chuyện.

“Tuyệt quá!”

Tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy vui mừng.

Quốc Trượng Gia mỉm cười: "Ông trời không phụ lòng Tôn thượng, đứng về phía Bắc Minh Giáo của chúng ta. Đây quả thật là một tin vui đáng mừng.”

Nói đến đây Quốc Trương Gia hạ lệnh: "Tất cả binh lính sẽ ra khỏi Thiên Lộ và bắt đầu cuộc phản công đầu tiên của chúng ta. Chúng ta sẽ chiến đấu đến tận Tử Dương Tinh và đoàn tụ với Tôn Thượng!"

"Vâng!”

Đội quân hùng mạnh đang từng bước tiến về phía trước dọc theo Thiên Lộ.