Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1172: Chiến thắng lớn






“Đây mới nửa tháng ngắn ngủi, thì bị đánh lui hơn triệu dặm đất, càng là bị tiêu diệt hơn ngàn tỷ đại quân, trận chiến này tiếp tục đánh, e rằng không cần tới thời gian một năm, thì Hoàng triều Kim Võ chúng ta có thể sẽ bị tiêu diệt rồi.”

“Bây giờ hoàng thượng hạ lệnh toàn quân điều động, đây là muốn ngọc nát đá tan cùng với địch, cũng không biết đánh nổi không, nếu như đánh không nổi, thì Hoàng triều Kim Võ bị tiêu diệt cũng chỉ gần trong gang gấc thôi.”

“Từ lúc khởi chiến tới nay. Dọc đường tan rã, cũng không có chiến thắng qua một trận, sĩ khí toàn quân thấp chìm, ba cung khác thấy chiến lực đại quân của Hoàng triều Kim Võ chúng ta yếu như vậy, cũng không dám đến tiếp viện chúng ta, trận chiến này hoàn toàn không thể đánh!”



“Chó rắm gì trời giáng thần binh là điềm may, quả thật chính là tai hoạ, nếu không phải thần binh này trời giáng, Hoàng triều Kim Khoát nào sẽ đụng tới chiến tranh chứ!”

“...”

Người dân của Hoàng triều Kim Võ tiếng oan thán khắp nơi, đều không ôm bất cứ hy vọng nào đối với đại quân Hoàng triều Kim Võ, đều cho rằng tiếp tục đánh thì Hoàng triều Kim Võ bị diệt chắc!

Lúc này, trong một nơi trang viên của kinh đô Hoàng triều Kim Khoát.

“Thằng Diệp Bắc Minh chết tiệt này, kêu hắn cùng tôi đến Hoàng triều Kim Khoát hắn không đến, bây giờ thì tốt rồi, bắt đầu chiến tranh rồi. Hoàng đế Hoàng triều Kim Võ hạ lệnh toàn quân chống địch, hắn chắc chắn bị đuổi đi tuyến trước, rất có khả năng phải chiến chết sa trường rồi.”

Mục Linh Hy ôm một đứa bé gái xinh đẹp dễ thương, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, vẻ mặt toàn là oán hận và lo lắng.

“Mẹ ơi, ai là Diệp Bắc Minh vậy?” Cô bé gái hỏi rằng.

Mục Linh Hy nhéo khuôn mặt của cô bé gái, tức giận nói rằng: “Diệp Bắc Minh là ba của Ninh Đinh, một người đàn ông hư!”

“Cái gì là đàn ông hư vậy mẹ?” Ninh Đinh lờ mờ hỏi rằng.



“Nói rồi con cũng không biết, sau này con lớn rồi kiếm chồng mắt phải chà sáng chút, tìm người đàn ông giống như ba con thế kia. Thì con sẽ phải chịu đựng đấy.” Mục Linh Hy vừa nói, đưa Ninh Đinh cho bà vú, rời khỏi trang viên nơi này.

Không bao lâu sau, cô ta tới hoàng cung.

“Phụ hoàng, lúc phụ hoàng hạ lệnh đại quân giao chiến, có thể hỏi thử xem thống lĩnh của quân địch là ai không, nếu như là Diệp Bắc Minh, có thể bắt sống anh ta đừng giết không?” Mục Linh Hy kéo cánh tay của phụ hoàng cô ta nhõng nhẽo rằng.

“Sao, chẳng lẽ An Ninh thích Diệp Bắc Minh đó không thành?” Hoàng đế cười hỏi.

“Nhi thần mới không thích hắn!” Mục Linh Hy chu mỏ, nói rằng: “Nhi thần chỉ là cảm thấy anh ta là thiên tài, nếu như có thể bắt sống, dùng cho Hoàng triều Kim Khoát chúng ta, đó chẳng phải là một việc tốt sao?”

“Ha ha!” Hoàng đế mỉm cười nói rằng: “An Ninh, thôi con đừng gạt phụ hoàng nữa, phụ hoàng có thể nhìn được ra, con chính là thích Diệp Bắc Minh đó.”

Mục Linh Hy trề môi, nhõng nhẽo rằng: “Anh ta trẻ như thế, lợi hại thế kia, còn trông rất đẹp trai nữa, là con gái đều sẽ thích mà. Nhi thần thích anh ta, cũng bình thường thôi, phụ hoàng chỉ nói đồng ý hay không thôi?”

“Đồng ý, phụ hoàng đồng ý.” Hoàng đế cào nhẹ cái mũi cao vút của Mục Linh Hy, nói với một thái giám rằng: “Truyền ý chỉ của trẫm, lúc giao chiến bên địch có người trẻ đến, thì hỏi thử có phải Diệp Bắc Minh không, nếu như phải thì bắt sống người đó, dẫn về kinh đô.”

“Vâng, thưa bệ hạ!”

Thái giám lập tức đi truyền chỉ.

Mục Linh Hy nở nụ cười: “Cảm ơn phụ hoàng!”

...

Hai ngày sau, Diệp Thiên dẫn trăm tỷ đại quân tới một toà thành trì, phụng chỉ thủ thành.

“Chồng, cuối cùng cũng đợi tới ngày này rồi, nếu thuận lợi thì không bao lâu nữa chúng ta có thể dẫn đại quân về rồi.”

Trong lều trại trung quân, Thần Diệp Thần Diệp Hy một bộ giáp vàng, dựa vào trong lòng của Diệp Thiên với một bộ giáp đen, khoé miệng nén nụ cười nói rằng.

Trên thực tế, cô ấy đồng ý ở ngàn năm, vạn năm, thậm chí cả đời trong Tử Hà Tinh.

Bởi vì khoảng thời gian này, là khoảng thời gian vui vẻ nhất trước giờ của cô ấy, Diệp Thiên cưng chiều cô ấy, khiến cô ấy cảm thấy rất hạnh phúc, rất mãn nguyện, cô ấy rất thích ngày tháng như vậy.

Mà một khi trở về. Cũng tức là phản kích sắp phải bắt đầu, cô ấy sợ Diệp Thiên phản kích không thành công, càng sợ mất đi Diệp Thiên.

“Đúng vậy, thắng lợi không xa nữa rồi.” Diệp Thiên bộc lộ cảm xúc: “Cũng may dẫn em theo, nếu không thì e rằng không có thuận lợi như vậy.”

“Hy vọng lúc chúng ta phản kích. Cũng có thể thuận lợi như vậy.” Thần Diệp Thần Diệp Hy nói rằng.

Diệp Thiên có thể nhìn được ra cô ấy rất lo lắng, cũng biết cô ấy sợ mất đi hắn, vì vậy sau khi đến Tử Hà Tinh, cô ấy mỗi lần đều rất là chủ động, khá là có một cảm giác ăn một bữa lo một bữa.

Hắn cái gì cũng biết. Chỉ là không muốn nói mà thôi, bản thân hắn lại chẳng phải không lo lắng phản kích sẽ không thành công?

Nếu như không lo lắng, thì cũng sẽ không chạy đến đây tuyển binh rồi.

“Sẽ thuận lợi mà.” Diệp Thiên sờ khuôn mặt của cô ấy, niệm kết trận, trực tiếp ở trong lều trại trung quân, bắt đầu bận rộn với Thần Diệp Hy.

Bộn rộn xong chưa được bao lâu, thì có một vị quan quân lệnh chạy vào đây.

“Thống lĩnh Diệp, trinh sát đến báo, mười ngàn dặm phía trước, phát hiện đại quân với một số lượng khổng lồ, dự đoán khoảng chừng có hai trăm tỷ, từ tốc độ hành quân xem ra, tầm cỡ một tiếng đồng hồ, sẽ đến tuyến trước quân ta!”

“Lúc còn một ngàn dặm, thông báo bổn tướng.” Diệp Thiên nói rằng.

“Vâng!”

Quan quân lệnh lui xuống.

Không bao lâu. Quan quân lệnh đến báo, đã còn một ngàn dặm, thế là Diệp Thiên dẫn Thần Diệp Thần Diệp Hy, cưỡi Xích Nhãn Kim Mao Hống ra khỏi lều trại trung quân, đến trước đại quân đã xếp xong đội hình.

Đợi không bao lâu. Đại quân hùng hồn, xuất hiện trong tầm nhìn của Diệp Thiên và trăm tỷ đại quân.

Tức thời, trăm tỷ đại quân đều trở nên hồi hộp.

Từ khởi chiến tới nay, nhiều lần đánh thua, phòng tuyến từng cái bị kích phá, đại quân chết có chết, trốn có trốn, bị bắt có bị bắt, bọn họ không lo lắng là giả đấy.

Rất nhanh, đại quân của Hoàng triều Kim Khoát. Dừng lại ở ngoài mười dặm, một vị thần tướng giáp đen dẫn đầu hỏi rằng: “Chủ tướng bên địch là người nào, báo danh lên đây.”

Diệp Thiên từ trên lưng của Xích Nhãn Kim Mao Hống bay lên, trả lời rằng: “Quốc công Diệp của Hoàng triều Kim Võ Diệp Bắc Minh.”

“Ồ!”

Lão tướng giáp đen đó mắt sáng ngời, bỗng liền trở nên hứng thú: “Người chính là Diệp Bắc Minh được trở thành con của trời chọn?”

“Không sai. Chính là bổn tướng.” Diệp Thiên nói rằng.

“Ha ha!” Lão tướng giáp đen mỉm cười nói rằng: “Thằng nhóc này, gan cũng khá to, dám tự xưng bổn tướng trước mặt bổn tướng, cũng không sợ thắt lưỡi.”

“Nhưng mà nể tình bệ hạ cung ta rất coi trọng người, hạ lệnh toàn quân nếu như gặp được Diệp Bắc Minh phải bắt sống, thôi thì bổn tướng không so đo với người nữa, dẫn đại quân của người qua đây đầu hàng đi, bổn tướng sẽ phái người dẫn người tới kinh đô cung ta, gặp thánh thượng.”

Diệp Thiên nghe nói, có thể đoán được chắc là Mục Linh Hy yêu cầu phụ hoàng của cô ta làm vậy, đây khiến hắn cảm thấy khá là áy náy với Mục Linh Hy.

Cô gái khá tốt, mình cũng đối xử với cô ta như thế rồi, cô ta còn muốn cứu anh ta, có thể xem là người phụ nữ không tồi.

Thế là, Diệp Thiên nói rằng: “Ý tốt của bệ hạ các người, bổn tướng nhận rồi. Đầu hàng là không thể nào đầu hàng đâu, nể tình lòng tốt của bệ hạ các người, bổn tướng quyết định không giết ông, mau kêu quân lính của ông quy thuận bổn tướng đi.”

Lão tướng giáp đen vừa nghe, liền nổi giận: “Thằng nhóc này, quả thật không tự lượng sức, có dám qua đây đánh riêng với bổn tướng?”

“Có gì không dám?” Diệp Thiên mỉm cười, bay tới chính giữa của hai quân.

“Ha ha!” Lão tướng giáp đen cười hớn hở: “Hãy xem bổn tướng bắt sống người như thế nào!”

Dứt lời, ông ta tay không bay sang Diệp Thiên, bàn tay đột nhiên trở nên dài và to, túm về phía Diệp Thiên.

Chính ngay lúc bàn tay lớn của ông ta gần kề Diệp Thiên, đột nhiên Diệp Thiên tế ra ba trăm ngàn trượng pháp thân, một chưởng đập mạnh xuống.

“Trời! Đây làm sao có thể?”

Nhìn thấy pháp thân của Diệp Thiên, lại là pháp thân của Tiên Tôn, lão tướng giáp đen kinh ngạc tới tròng mắt cũng muốn nổ ra rồi.

Ngay cả ba trăm tỷ đại quân của đôi bên cũng đều giương mắt đờ đẫn, quả thật không dám tin đây là thật!

Trên đời đâu có Tiên Tôn trẻ như vậy chứ!

“Không hay rồi!”

Lão tướng giáp đen mới nhận ra nguy hiểm, đột nhiên gọi ra một cây kim thương, đâm về phía chưởng lớn mà hắn đè xuống.

Giây tiếp theo!

Đùng!

Ông ta ngay cả người lẫn thương đều nghiền vào mặt đất.

Chấn động toàn bộ!

Tất cả đại quân hoá thành bức tượng, trong mắt toàn là rất nhiều thần sắc phức tạp nghi ngờ, không hiểu được, kinh hoàng, ngạc nhiên, khó mà tin được.

Đặc biệt là đại quân của Hoàng triều Kim Khoát, tròng mắt xém chút nổ hết khắp nơi.

“Khai hoả! Mau khai hoả!”

Lúc này, một vị phó thống lĩnh của đại quân Hoàng triều Kim Khoát to giọng hét lên.

Thoáng chốc!

Đùng đùng đùng!

Hoả lực tập trung phủ đắp về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên thu lại pháp thân. Về tới trên lưng thú, hét cao một tiếng: “Hoả lực hồi kích!”

Đùng đùng đùng!

Đại quân của bên Diệp Thiên, lập tức trả lại hoả lực hồi kích.

Chỉ là vài hiệp, đánh tới đối phương ngẩn người rồi, chết có chết. Chạy có chạy, chỉ trong một tiếng đồng hồ, hai trăm tỷ đại quân toàn bộ đánh bại.

“Ồ ồ ồ!”

Đại quân bên Diệp Thiên toàn bộ đều sôi sục rồi!

“Thống lĩnh Diệp uy oai!”

“Thống lĩnh Diệp uy oai!”

“Thống lĩnh Diệp uy oai!”

Bọn họ hét lên khẩu hiệu đồng đều thống nhất.

“Chồng, anh lợi hại quá đi!”

Thần Diệp Thần Diệp Hy cũng bị lay động rồi.

Một trăm tỷ đối mặt hai trăm tỷ, lại với chết thương không tới một tỷ, đánh tới hai trăm tỷ đại quân tháo mũ bỏ giáp, tán loạn mà chạy, chiến lực này quả thật là nghịch trời rồi!

Lúc này, thần tướng giáp đen của bên địch, từ trong hố sâu chui ra, nhưng thấy đại quân bên Diệp Thiên vẫn nhiều thế kia, mà đại quân bên ông ta chết khắp nơi, còn lại cũng toàn bộ chạy mất rồi, khiến ông ta kinh ngạc tới nghi ngờ cuộc đời rồi, gào thét với Diệp Thiên: “Cậu không phải là người! Cậu là yêu nghiệt! Cậu nhất định là yêu nghiệt!”

Diệp Thiên không có giết ông ta, mà là dùng dây trói tiên bắt lại ông ta.

Rất nhanh, chiến báo truyền tới triều đình đôi bên, dẫn đến sự chấn động mãnh liệt của hai cung!