Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1161: Để tôi nhìn rõ khuôn mặt thật của cô






"Cái gì vậy?"

Diệp Thiên vô cùng hào hứng mở nắp chén ra, một mùi hương tanh tưởi xông thẳng vào mũi, chỉ nhìn thấy bên trong chén có một thứ chất lỏng màu vàng óng dính nhớp, vẫn còn bốc khói nóng hổi.

"Không tệ, không tệ, đây là canh tủy rồng cực phẩm, xem ra ông Mục đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết."

Vẻ mặt Diệp Thiên rất hài lòng, vô cùng hưởng thụ mà ngửi nó.

Nhân viên phục vụ cười hì hì : "Cậu Diệp nói không sai, thật sự ông Mục đã bỏ ra nhiều tâm huyết, đây là canh tủy rồng nấu từ tinh chất tủy trong sừng Chân Long cấp phẩm tối cao, một chén giá ba ngàn tỷ, bình thường một tháng không thể bán được một chén, hôm nay cậu Mục gọi một lần tận hai chén, xem ra ông Mục rất sùng bái cậu Diệp, mới bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy."

"Ừm."

Diệp Thiên gật đầu: "Nếu ông Mục đã rộng rãi như vậy, tất nhiên tôi không thể nào phụ ý tốt của anh ta, tôi sẽ ăn nhân lúc còn nóng."

Nói rồi, Diệp Thiên bưng chén lên, ăn hết sạch ngay trước mặt người nhân viên phục vụ.

"Ngon lắm!"

Diệp Thiên đặt chén vào khay, giơ ngón tay cái lên, sau đó bưng chén còn lại, không đóng cửa, đi đến bên cạnh giường, ngồi xuống bên mép giường, múc một muỗng, đưa đến bên miệng Thần Diệp Hy.

Thần Diệp Hy vốn dĩ muốn hỏi có độc hay không, nhưng Diệp Thiên lại thờ ơ, có thể thấy hoặc là không có độc, hoặc là độc dễ giải.

Cho nên cô ấy há miệng ra, ăn một muỗng.

"Thấy thế nào?"

Diệp Thiên cười nói.

"Lúc ngửi thì thấy mùi tanh rất nặng, lúc ăn thì khỏi cần nói, mùi vị thật sự rất tươi ngon."

Thần Diệp Hy bình luận.

"Ha ha."

Diệp Thiên cười nói: "Đây là canh tủy rồng nấu từ tinh chất tủy trong sừng rồng cấp phẩm tối cao, vô cùng bổ, có tác dụng tư âm bổ thận, làm đẹp dưỡng nhan, nâng ngực, thích hợp cho anh ăn, cũng thích hợp cho vợ ăn."

Thần Diệp Hy vừa ăn vừa cười, nói thầm trong bụng: "Xem ra hôm nay mất ngủ cả đêm rồi."



Rất nhanh, Diệp Thiên đút Thần Diệp Hy ăn hết chén canh, đưa chén cho nhân viên, sau đó đóng cửa lại quay về giường.

"Không có độc sao?"

Thần Diệp Hy hiếu kỳ, cảm thấy không nên mới đúng."

"Có."

Diệp Thiên gật đầu: "Chỉ là không phải kịch độc, chỉ là một loại thuốc mê có dược tính rất nặng, từ tiên tôn trở xuống một khi trúng loại thuốc này, ngủ ba ngày ba đêm còn chưa tỉnh."

Nói xong, Diệp Thiên dùng tay ấn lên đầu Thần Diệp Hy.

Trong chớp mắt, có vài luồng khói trắng bay ra từ tóc Thần Diệp Hy.

"Chẳng cần phải nói, lúc nãy vừa nói xong, em cảm thấy có chút buồn ngủ, bây giờ lại không buồn ngủ chút nào nữa." Thần Diệp Hy nói.

Diệp Thiên cười cười: "Nếu anh đoán không sai, không lâu sau, hoặc là cô gái, hoặc là chú cô ta, một trong hai người sẽ đến, hoặc là cả hai người cùng đến bắt cóc chúng ta đi.”

"Vốn dĩ muốn bắt đầu thương em, bây giờ xem ra, phải đợi thêm một lát, khỏi phải bắt đầu rồi thì không muốn dừng lại."

Thần Diệp Hy cười khúc khích: "Chồng, nếu người là chú cô ấy, vậy thì thả Kim Mao ra cắn ông ta, còn nếu là cô ấy, vậy thì làm cô ta đi, tối nay để em nghỉ ngơi một đêm."

"Hả?"

Diệp Thiên kinh ngạc: "Vợ, em muốn anh làm cô ta sao, không nói đùa đấy chứ? Có phải là mấy đêm liên tục, em sợ rồi à?"

"Không phải đâu."

Thần Diệp Hy lắc đầu, nói: "Em thích còn không kịp nữa là, sao có thể sợ được chứ."

"Vậy tại sao muốn nghỉ ngơi, muốn anh làm cô ta."

Diệp Thiên truy hỏi.

Thần Diệp Hy nghiêm túc nói: "Cô ấy biết chuyện cơ mật của hoàng triều Kim Khoát, muốn đưa anh về hoàng triều Kim Khoát, không cần nghĩ cũng biết, cô ấy có một thân phận hiển hắc ở hoàng triều Kim Khoát, có lẽ là công chúa."

"Vậy cho nên, con gái của nhà quý tộc hoặc gia đình hoàng thất trên cơ bản sẽ không dám để lộ cơ mật của triều đình, vì vậy họ rất ít khi suy nghĩ việc tuyển chọn nhân tài cho triều đình, cho nên mười phần nắm chắc tám chín phần cô ấy là công chúa."

"Đúng."

Diệp Thiên gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện này và chuyện làm cô ấy có liên quan gì đến nhau?"

Thần Diệp Hy mỉm cười, nói: "Lần này chồng đến Tử Hà Tinh, là đến vì trưng binh (kêu gọi nhập ngũ), tiêu diệt hoàng triều Kim Khoát không phải mục đích của anh, nếu muốn hoàng triều Kim Khoát sợ anh, trận chiến này nhất định phải đánh, một khi đánh nhau, anh dẫn binh công đánh lãnh địa của hoàng triều Kim Khoát, đánh bại đại quân của bọn họ, chắc chắn sẽ khiến hoàng triều Kim Khoát bất mãn, giảng hoà thì khó rồi, bọn họ sợ nếu giảng hoà rồi, sẽ bị nuốt chửng, còn không bằng để mặc nó."

"Giả sử công chúa của hoàng triều Kim Khoát có tiếp xúc thân mật với nhau, đến khi quân binh của hoàng triều Kim Khoát bại trận, cô ấy chắc chắn sẽ cầu xin anh tha cho hoàng triều Kim Khoát, lúc đó anh cho cô ấy chút mặt mũi, liên hôn với hoàng triều Kim Khoát, quốc vương của hoàng triều Kim Khoát sợ anh, cũng yên tâm anh sẽ không tiêu diệt hoàng triều Kim Khoát, chuyện gì cũng dễ dàng thương lượng."

Diệp Thiên nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Vợ quả thật thông minh cơ trí, Liên Tâm bảo em đi theo anh là một lựa chọn vô cùng sáng suốt, anh đây có hai người giúp đỡ, chính là phúc của anh.

"Là chị Liên Tâm đau lòng vì anh, chị ấy mới bận tâm lo nghĩ cho anh, đừng thấy chị ấy ngốc nghếch đáng yêu, thật là lúc nào cũng lo lắng cho anh cả."

Thần Diệp Hy nói.

Diệp Thiên nghe rất cảm động: "Cô ấy là một người phụ nữ tốt, Thần Diệp Hy em cũng như vậy, vốn dĩ lần này đến đây, chỉ thương em không đụng người phụ nữ khác, xem ra..."

"Ngày sau còn dài mà anh."

Thần Diệp Hy cắt ngang lời nói của Diệp Thiên: "Thương hay không thương em là chuyện không quan trọng, đại cục mới quan trọng, chỉ cần anh đánh thắng, mới có thể thương em mãi được đúng không? Cho nên đừng để ý những chuyện này, cũng không cần nghĩ ngợi đến cảm nhận của em, em chỉ anh đưa nhiều đại quân trở về, nâng cao khả năng chiến đấu, những thứ khác em đều không cần."

"Đúng là vợ tốt của anh."

Diệp Thiên ôm Thần Diệp Hy thật chặt, ấm áp hơn rất nhiều lần.

...

Mà lúc này, trong một phòng trọ khác ở khách sạn này.

"Thế nào rồi?"

Công chúa mở cửa phòng, kéo nhân viên phục vụ vào trong, gấp gáp hỏi.

"Tiểu nhân tận mắt nhìn thấy cậu Diệp và vợ anh ta một người uống hết một chén canh tủy rồng."

Nhân viên phục vụ nói.

"Quá tốt rồi!"

Công chúa vô cùng vui mừng, lấy ra một hộp tiền đặt trên mặt đất: "Đây là thù lao của cậu, nhất định phải giữ mồm giữ miệng cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh chết cậu!"

"Tiểu nhân tuyệt đối không nhả nửa chữ!'

Nhân viên phục vụ kích động cất tiền vào nhẫn không gian, cảm ơn rồi mới rời khỏi.

"Thống lĩnh Mục, chắc có lẽ bây giờ hai người bọn họ đã trúng thuốc mê ngủ rồi đúng không?"

Công chúa vui mừng hớn hở hỏi.

Thống lĩnh Mục gật gật đầu: 'Theo như lượng thuốc bỏ vào trong canh, chỉ cần hai người bọn họ không phải tiên tôn, chắc chắn đã ngủ rồi."

"Sao có thể là tiên tôn được, trên đời làm gì có tiên tôn trẻ tuổi như vậy chứ."

Công chúa nói: "Tôi sẽ đến phòng trọ của hai người bọn họ, bắt hai người bọn họ đến đây, sau đó chúng ta rời khỏi."

Nói xong, cô ấy lấy ra một cái áo đen.

"Để thuộc hạ đi cho, công chúa đợi ở đây là được."

Thống lĩnh Mục nói.

"Không được."

Công chúa lắc đầu: "Con nhất định phải đích thân đi, Diệp Bắc Minh là một tên háo sắc, sau khi ăn xong nhất định sẽ làm chuyện đó với vợ hắn, nếu hai người bọn họ đều không mặc quần áo, bị thống lĩnh Mục nhìn thấy sẽ không hay lắm."

"Tôi thì không giống như vậy, sau khi bắt về, tôi muốn Diệp Bắc Minh làm phò mã của tôi, cho nên cũng chỉ là nhìn trước mà thôi, không sao cả."

Sau khi nói xong, cô ấy đã mặc xong cái áo đen, che lên cả mặt.

Thống kê Mục buồn cười: "Vậy công chúa cẩn thận một chút, có nguy hiểm thì thông báo cho thuộc hạ biết bằng thần niệm."

"Con biết rồi, thống lĩnh Mục yên tâm đi, con đi đây!"

Công chúa nói xong, cô ta đã điều tra kỹ địa hình từ lâu, nhanh như ma quỷ nhảy ra khỏi cửa sổ, thần không biết quỷ không hay đi đến bên ngoài cửa sổ phòng trọ của Diệp Thiên.

Lắng tai nghe ngóng vài giây, không nghe thấy động tĩnh bên trong, cô bèn mở cửa sổ ra nhảy vào trong, bước thật nhẹ đi đến mép giường.

Nhưng thấy Diệp Thiên và Thần Diệp Hy ôm nhau ngủ thiếp đi, công chúa đắc ý cười: 'Bổn cung có lòng tốt khuyên anh, anh không nghe, ép bổn cung dùng thủ đoạn lưu manh đối phó với anh, thật là không biết thức thời."

Nói xong, cô ta nhấc chăn bông ra.

"A!"

Nhưng nhìn thấy Diệp Thiên trần như nhộng, công chúa giật mình hét lên.

May mà Diệp Thiên không có phản ứng, cô ta mới bình tĩnh trở lại, miệng lẩm bẩm: "Không tệ, không tệ, cơ thể bổn cung rất hài lòng, chỉ là không biết chỗ đó... có mạnh mẽ hay không."

Nghĩ đến đây, tim cô ta đập nhanh hơn, cẩn thận vươn tay ra, đầu tiên là đẩy anh vài cái, nhưng thấy anh không có phản ứng, sau đó lật lại.

Nhìn một cái.

"Oái!"

Cô ấy kinh ngạc che miệng, đồng tử co giật, tràn đầy vẻ kinh hãi.

Cái này cũng... quá mạnh mẽ luôn chứ?

Cô ta sợ hãi không thôi.

Nhìn một lúc lâu, cô ta mới từ từ tỉnh táo lại, lấy một bộ quần áo gấm trên giá quần áo, bất mãn lẩm bẩm: "Bổn cung đường đường là cành vàng lá ngọc, vậy mà lại mặc đồ cho một tên thảo dân, đúng thật là hạ thấp thân phận quá mà!"

Cô ấy cười khổ lắc đầu, ngồi bên mép giường, hiếu kỳ lấy tay gẩy một cái.

Ngay đúng lúc này, Diệp Thiên bật ngồi dậy, nhân lúc cô ta chưa kịp phản ứng, áp cô ta xuống dưới.

"A!"

Công chúa sợ hãi, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự sợ hãi.

"Hì hì!"

Diệp Thiên nhếch miệng cười: "Không ngoài dự đoán, là một cô gái, để tôi xem khuôn mặt thật của cô."