Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1156: Người sợ nổi danh, heo sợ béo!






Giờ khắc này, toàn bộ Tụ Hiền Quán giống như bị nhấn nút im lặng vậy, tất cả mọi người đều há hốc mồm, ánh mắt kinh sợ gần chết nhìn chằm chằm về phía tổ hợp thanh niên trên đài thi đấu.

Chỉ thấy thần binh trên tay Quản Hải, đã gãy chỉ còn lại một nửa, hắn đứng giữa không trung, đầu lại nằm trên mặt đất, máu tươi giống như đài phun, từ cổ của hắn phun ra.

Một đoạn kiếm gãy khác. Sau khi Diệp Thiên chém đầu Quản Hải, xoay một vòng xung quanh đài thi đấu, lúc này lại cắt chân trái của Quản Hải, cắt đứt chân trái của hắn ta, sau đó lại xoay một vòng, cắt đứt luôn chân phải của hắn ta, khi chém ngang thắt lưng Quản Hải, trọng tài ra tay khống chế một nửa đoạn kiếm đang bay đó rơi xuống đất, sau đó vung tay áo lên.



Quản Hải mới rơi vào nơi giống y như lò mổ trên đài thi đấu.

"Ôi mẹ ơi! Thực lực của Diệp Bắc Minh này cũng quá kinh khủng đi được!"

Im lặng trong một phút, mới có người kinh hãi hét lên.

Tức khắc câu nói của người này làm cho cả Tụ Hiền Quán xôn xao!

"Không ngờ, thật sự không ngờ, thực lực của Diệp Bắc Minh, nghịch thiên, quá nghịch thiên!"

"Bẻ gãy thần binh tôn phẩm lục đoạn làm hai, giết chết tu sĩ nhập môn Thiên Huyền, tu sĩ có bao nhiêu đáng sợ mới có thể làm được việc này!"

"Nếu không tận mắt nhìn thấy, tôi thật sự không dám tin, trên đời thật sự có người trẻ tuổi lại ghê gớm đến vậy, thực lực như thế này chắc là đủ để nghiền nát tu sĩ của cả Tử Hà Tinh rồi đúng không?

"Quá mạnh luôn! Thật sự làm quá mạnh! Lúc bắt đầu tôi cho rằng hắn tự kiêu, bây giờ mới biết, hắn thật sự có thực lực đó, trong mắt hắn Quản Hải chỉ giống như rác rưởi thôi!"

"..."

Bất kể trai gái già trẻ, giờ khắc này, không một ai có thể yên lặng, tất cả đều dồn sự ngạc nhiên, hoài nghi, kinh hãi, đáng sợ, sợ hãi và ánh mắt phức tạp về phía Diệp Thiên.

Bọn họ không thể nào tưởng tượng, một anh chàng trẻ tuổi như vậy, sao lại có thể tu luyện đến cảnh địa đáng sợ như thế chứ!

Hơn nữa không phải chỉ đáng sợ một chút xíu, mà là vô cùng vô cùng đáng sợ!

"Nếu tôi đoán không sai, đây là nơi sinh ra đài chủ mạnh nhất của Thiên Vũ hoàng triều chúng ta trong hơn một ngàn thành trì tổ chức chiêu hiền nạp sĩ cho đến nay, không ngoài dự đoán, hai vợ chồng Diệp Bắc Minh. Đều được sắc phong nhất đẳng hầu!"

Trọng tài vừa nói xong câu này, toàn bộ đài thi đấu như bùng nổ!

"Còn trẻ như vậy đã được phong hầu bái tướng rồi, đây là chuyện xưa nay chưa từng có ở Thiên Vũ hoàng triều!

"Nếu vợ của Diệp Bắc Minh được phong hầu, thì sẽ trở thành một vị nữ hầu trong cả mười ngàn năm nay của Thiên Vũ hoàng triều!"

"Quá ngưỡng mộ đôi vợ chồng này rồi! Đúng là trời sinh một cặp mà!"

"..."

Trong những tiếng bàn luận sôi nổi này, Quản Hải hợp lại cái đầu và hai chân bị chém, khốn đốn không chịu nổi mà đứng dậy, tinh thần uể oải, giống y như ma bệnh vậy.

"Bây giờ đã phục hay chưa?” Diệp Thiên nhàn nhạt hỏi.

Quản Hải cắn răng, không nói câu nào, nhảy xuống đài thi đấu, khốn đốn không chịu nổi mà rời khỏi, tuy là chưa chết, nhưng mất máu quá nhiều, cơ thể bị thương nặng, thực lực bây giờ của hắn ta không bằng một nửa so với bình thường.

Vào lúc này, trọng tài tuyên bố: "Chúc mừng vợ chồng Diệp Bắc Minh thách đấu thành công với đài chủ hai mươi ba ngày liên tiếp là Quản Hải, đồng thời hai vợ chồng cùng vinh đăng bảo tọa đài chủ của tổ hợp thanh niên!"

"Hú hú hú!"

Tiếng hò reo vang khắp đài thi đấu.

Sau đó, dưới mấy triệu đôi mắt ngưỡng mộ, Diệp Thiên nắm tay Thần Diệp Hy, bay lên bảo tọa đài e.

"Haha, cậu Diệp, Diệp phu nhân, rất cường thế, rất lợi hại!" Lâm Bá Thiên ngồi ở bảo tọa đài chủ tổ hợp lão niên ngay bên cạnh haha cười lớn.

"Ông cũng rất đỉnh. Rất có khí thế." Diệp Thiên cười nói.

Thần Diệp Hy cười khúc khích, hai chủ tớ này, đùa vui thật.

"Hahaha!"

Tiếng cười của Lâm Bá Thiên vang khắp đài thi đấu.

"Chúc mừng ba vị đài chủ."

Lúc này, trọng tài ôm quyền nói: "Tiếp theo đây, còn hơn bốn mươi ngày thi đấu, ba vị mỗi ngày đều phải đến đây, tiếp nhận thách đấu đài chủ của một ngày mới."

"Đồng thời, vì cân nhắc cho an toàn của ba vị, mời ba vị đến ở trong phủ thành chủ, đợi đến khi một trăm ngày chiêu hiền nạp sĩ kết thúc, nếu ba vị có thể giữ chắc bảo tọa đài chủ, đến khi đó thành chủ sẽ đích thân đưa ba vị vào kinh thành, tham gia trận chung kết toàn triều cuối cùng."

"Hy vọng ba vị có thể một đường hát vang tiến mạnh, giành được quán quân của trận chung kết toàn triều, phong công phong hầu!"

"Nói rất hay, nói rất hay!"

Lâm Bá Thiên ôm quyền đáp: "Tôi có thể giành được quán quân hay không thì không chắc, nhưng tôi thấy vợ chồng Diệp Bắc Minh, tuyệt đối là chân long chân phượng, quán quân trận chung kết toàn triều của tổ hợp thanh niên, không ai ngoài hai người họ, tôi dám đảm bảo. Cả Tử Hà Tinh không tìm ra được người trẻ tuổi nào lợi hại hơn hai người họ đâu!"

"Ừ!"

Trọng tài hài lòng gật đầu: "Tôi cũng công nhận như vậy, khả năng Hai Người họ giành được quán quân trên tám phần chín!"

Diệp Thiên cười: "Trọng tài có lòng tin với hai vợ chồng tôi như vậy, hai vợ chồng tôi nhất định không làm trọng tài thất vọng, bảo đảm giành được quán quân, làm cho thành Ninh Châu vẻ vang."

"Hahaha!"

Trọng tài cười thật to: "Tôi hi vọng ngày đó đến!"

Sau đó. Diệp Thiên từ chối vào phủ thành chủ, cùng với Thần Diệp Hy trở về nhà trọ, còn Lâm Bá Thiên bị trọng tài đưa vào phủ thành chủ, uống vài ly với thành chủ.

Còn đối với sự tích của Diệp Thiên và Thần Diệp Hy, cũng bị những người xem thông qua truyền miệng mà truyền đi Thiên Vũ hoàng triều, dẫn đến nghị luận rất sôi nổi.

"Hai vợ chồng này xem ra không đến mười ngàn tuổi, lại có tu vi của Thiên Huyền tiểu thành, thật hay giả vậy, nếu là thật, cũng quá nghịch thiên luôn đó!"

"Trời! Ngay cả thần binh tôn phẩm lục đoạn cũng có thể dùng ngón tay bẻ gãy, cũng quá mạnh luôn đó!"

"Tôi không tin có người mạnh như vậy, nhất định là do sự thật bị thổi phồng, vốn dĩ tôi muốn đi tham gia trận thi đấu của tổ hợp thanh niên thành Ích Châu, bây giờ tôi thay đổi chủ ý rồi, tôi muốn đi tham gia trận thi đấu của tổ hợp thanh niên thành Ninh Châu, sẽ gặp được cặp vợ chồng đó!"

"..."

Có người tin, cũng có người không tin, thậm chí có rất nhiều người trẻ dự định tham gia chiêu hiền nạp sĩ, dồn dập ùa về thành Ninh Châu.

Ngay cả những hoàng triều khác, cũng lưu truyền sự tích của vợ chồng Diệp Thiên, dấy lên tranh luận sôi nổi.

Ba ngày sau.

Những người trẻ tuổi xuất sắc từ khắp nơi ở Thiên Vũ hoàng triều, vốn dĩ không có hứng thú với phong hầu bái tướng, chỉ một lòng theo đuổi việc tu luyện.

Nhưng ba ngày nay, danh tiếng của vợ chồng Diệp Thiên quá chói sáng, làm cho một số thiên chi kiêu tử ngồi không yên, ùn ùn kéo đến thành Ninh Châu, muốn đánh bại vợ chồng Diệp Thiên, đè bẹp oai phong của bọn họ.

Vì vậy, Tụ Hiền Quán hôm nay, vô cùng náo nhiệt.

"Trời, các người nhìn kìa, người thanh niên tuấn lãng mặc áo choàng trắng đứng trên đài thi đấu, không phải là Lý Mặc Bạch người đứng hạng nhất trong bảng Trường Sinh của Thiên Vũ hoàng triều chúng ta hay sao?

"Đm, thật sự là Lý Mặc Bạch, trận thi đấu lớn một ngàn năm trước, hắn ta chín mươi ba ngàn tuổi, tu vi Thiên Huyền Cảnh tiểu thành trung kỳ, đứng hạng nhất trong bảng Trường Sinh, qua một ngàn năm, cũng không rõ tu vi hiện tại của hắn ta là gì rồi."

"Không cần phải nói, đài chủ hôm nay, chắc chắn là Lý Mặc Bạch, cho dù có thể thách đấu vợ chồng Diệp Bắc Minh thành công hay không, vậy cũng đáng để xem rồi!"

"..."

Cả Tụ Hiền Quán. Toàn là tiếng bàn luận.

Lúc này, tầng cao nhất của Tụ Hiền Quán, một cô gái nữ giả nam trang, phong độ ngời ngời, vô cùng tuấn mỹ. Lắc chiếc quạt trong tay, nhìn Lý Mặc Bạch đứng trên đài thi đấu, rồi lại nhìn Diệp Thiên và Thần Diệp Hy đang ngồi trên bảo tọa đài chủ, nhẹ giọng nói: "Thống lĩnh Mục, chú nói Diệp Bắc Minh này có thể đánh thắng Lý Mặc Bạch không?"

"Không nói trước được."

Ông già bên cạnh, cũng chính là thống lĩnh Mục, lắc đầu: "Lý Mặc Bạch là kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Thiên Vũ hoàng triều, cũng là kẻ mạnh nhất trong thế hệ trẻ của cả Tử Hà Tinh, theo lý mà nói, hắn ta có thể đánh thắng Diệp Bắc Minh đó."

"Nhưng Diệp Bắc Minh đó, chỉ dựa vào hai ngón tay bẻ gãy thần binh tôn phẩm lục đoạn, thực lực không thể xem thường."

"Cho nên, phải đợi sau khi bọn họ đáng xong, mới biết được anh cao ai thấp."

"Ừm." Cô gái tuấn mỹ gật đầu: "Hy vọng người thắng là Lý Mặc Bạch, hắn không có hứng thú đối với cuộc sống quân ngũ, đến tham gia chiêu hiền nạp sĩ, đơn thuần là vì muốn thách đấu với đài chủ, nếu thắng, có lẽ hắn cũng không hiếm lạ gì vị trí đài chủ."

"Nhưng Diệp Bắc Minh này thì khác, hắn ta xuất thân nghèo khó, ngay cả một thanh thần binh tôn phẩm cũng không có, nếu thực lực mạnh hơn Lý Mặc Bạch, sẽ gia nhập vào quân đội, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người sùng bài vợ chồng bọn họ cũng gia nhập vào quân đội, điều này làm tăng binh lực của Thiên Vũ hoàng triều một cách đáng kể, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đến việc Kim Khoát hoàng triều ta công đánh Thiên Vũ hoàng triều sau này."

Thống lĩnh Mục cười: "Công chúa cũng không cần quá lo lắng, vợ chồng Diệp Bắc Minh này không phải không thích ở trong phủ thành chủ, vẫn còn ở lại nhà trọ sao? Nếu hai người bọn họ lợi hại hơn Lý Mặc Bạch, vậy chúng ta sẽ âm thầm xử lý hắn, sẽ không tạo thành ảnh hưởng đối với Kim Khoát hoàng triều của chúng ta."

"Không được." Công chúa lắc đầu: "Nếu hắn lợi hại hơn Lý Mặc Bạch, vậy con sẽ giành hắn về cho Kim Khoát hoàng triều, con sẽ cho hắn điều kiện tốt, con không tin không dao động."

"Nếu hắn không dao động, vậy con sẽ hạ độc hai vợ chồng bọn họ, bắt hắn về Kim Khoát hoàng triều, bắt buộc hắn phải làm việc cho Kim Khoát hoàng triều."