Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 114: Không tốt! Trúng kế rồi!




Đi theo suốt chặng đường, Tân Liên Tâm không biết đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt, thậm chí còn muốn đến một nơi yên tĩnh để khóc vắng lên.

Cô không thể tưởng tượng chồng mình lại phản bội mình, sau này cô sẽ phải đối mặt với cuộc hôn nhân này như thế nào?

Ly hôn, cô không thể làm được. Hôn nhân phải tan vỡ đến mức nào mới ly hôn.

Thực ra cô có thể không cần đi theo, mắt không thấy thì tim không đau.

Nhưng cô nghĩ nếu không bắt được họ trên giường, Diệp Thiện vẫn sẽ lén lút cô gặp gỡ Bạch Mẫu Đan, cô không chịu được.

Vì vậy cô nhất định làm cho ra nhẽ.

Rất nhanh thôi, trái tim nhỏ bé đầy vết nứt của cô, sẽ ngay lập tức tan vỡ.

Bọn họ không vào khách sạn mà đến thắng một biệt thự, đã thế còn cách biệt thự mà cha mẹ Diệp Thiên mua không xa. Tần Liên Tâm trống rỗng, suýt nữa lao thẳng lên vỉa hè. “Sau lưng tôi, anh đã lập gia đình với người ta

Tân Liên Tâm òa khóc, vùi đầu nhỏ vào bánh lái mà khóc.

Lúc này cô đã hiểu. Vì sao cô không cho Diệp Thiên, anh cũng không nài nỉ, ép buộc cô

Thì ra bên ngoài đã có người thỏa mãn anh! “Mình đúng là ngu mà, nghĩ rằng không có được sẽ càng khát khao, anh sẽ đối xử tốt với mình gấp đôi, để rồi khi mình năm được trái tim anh, là sẽ trao cho anh tất cả. Hôn nhân hai đứa sẽ viên mãn, nhưng mình sai rồi, hoàn toàn sai “Là tại mình, lỗi tại mình, ép anh phải ăn vụng bên ngoài. “Tại mình Tại mình Oa oa." khi Tần Liên Tâm đang khóc như mưa, trong biệt thự, Bạch Mẫu Đan dân Diệp Thiên vào một gian phòng nhỏ “Ông cùng nhàn hạ gớm. Vừa mới ở thủ đô không bao lâu đã chạy tới đây, thích đi máy bay làm à?" Diệp Thiên ngôi xuống đối diện Lý Thiên Canh, nhấp một ngụm trà do đích thân ông ta rót mà nói.

Bạch Mẫu Đan và Huyết Mai Quế trợn tròn mắt, may đó là Diệp Thiên, nếu là người khác thì... “Cậu tưởng tôi thích tung hoành lắm à, chẳng phải là vì cậu sao." Lý Thiên Cạnh trừng mắt, nhìn Diệp Thiên nói: "Cậu cũng thật tàn nhẫn, đâu cần đến mức vậy, hơn 100 người thì thật thái quá!" "Này này, lão đại đừng nói bậy, nếu không tôi không khách khí đầu." Diệp Thiên khó chịu nói.

Hơn 100 người tính là gì, hắn đã sống hơn 400.000 năm, số người trong tay hắn đã vượt qua dân số trái đất từ lâu rồi.

Luật pháp của trái đất rất nghiêm ngặt, chứ ở tiên giới, chuyện chém giết còn dễ dàng hơn. “Tôi vẫn phải nói.” Lý Thiên Canh bực bội nói: “Cậu biết mình đã gây ra chuyện lớn thế nào không? Có biết là đã xúc phạm hơn một nửa nước Nhật không?"

Diệp Thiên khịt mũi: "Một nửa nước Nhật, thể bọn họ làm gì nếu như một nửa nước Nhậy bị xúc phạm? Bọn họ giết được tôi sao? "Cậu..” Lý Thiên Canh đỏ mặt vì giận. Cái tên kiêu ngạo, hung hãng này! “Tôi không muốn nghe cậu nói lung tung. Lầm nay tôi tới đây để đưa cậu về thủ đô, để bảo vệ cậu, tôi không muốn khiến cậu chết trong tay đám người Nhật.” Lý Thiên Canh nghiêm nghị nói. "Bảo vệ tôi?" Diệp Thiên gần như không cười, "Tôi cần một người bảo vệ trái đất này khỏi tôi đây, đừng có nói những chuyện khó tin như vậy."

Lý Thiên Canh: "

Bach Mau Dan:

Huyết Mai Quế

Điều này đồng nghĩa với việc Diệp Thiên tự nhận bản thân là cao thủ số một thế giới.

Biết rằng thanh niên đắc chí, nhưng có nhất thiết phải kiêu ngạo như thế không? "Cậu hãy thử nghĩ thấu đảo xem." Lý Thiên Canh đã mất bình tĩnh trước mặt Diệp Thiên: “Võ thuật có nguồn gốc từ Nam Việt chúng ta, đã suy tàn từ cuối đời nhà Nguyễn. Ở thời điểm hiện tại, sau gần một trăm năm, võ thuật đến ngày nay đã gần như là tuyệt chủng. “Nhưng ở Nhật Bản, samurai đã luôn là tầng lớp thống trị. Thời điểm hiện tại vẫn tồn tại những con người xuất chúng, vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta "Cậu cho rằng danh hiệu Thánh kiếm Nhật Bản của Chiba

Masato là giỏi lắm sao? Đánh bại hắn là đứng trên tất cả võ sĩ

Nhật Bản sao? Nếu nghĩ thế thì cậu lầm to rồi!" “Tôi nói cho cậu biết, những võ sĩ xuất chúng của Nhật Bản không sử dụng kiếm. Masato Chiba chỉ là một chiến binh mạnh mẽ dùng kiếm. Trong mắt những con người xuất chúng kia, ông ta chẳng khác gì một con Chihuahua, dễ dàng bị giết chết" “Hơn nữa, hoàng gia có được thông tin đã xác thực. Trong vòng hai tháng, đại sư phụ của hiệp hội Yamaguchi, Shinaki Sato sẽ nhập cảnh. Gia đình Miyazaki đã thỉnh cầu ông ta đến để trả thù cậu. Nếu cậu không chấp nhận sự bảo vệ của hoàng gia, cậu sẽ chết đấy, có biết không?”

Lý Thiên Canh cẩn thận nói ra tình hình hiện tại, nhấn mạnh từng câu chữ, mục đích là đều dìm chết sự kiêu ngạo của Diệp Thiên, để hắn thấy mình chỉ là hạt bụi bé nhỏ, đừng có cao ngạo như vậy.

Diệp Thiên còn quá trẻ, lại nông cạn. Hiện tại có nhiều thứ không lường trước được, việc hạn cần làm là bảo vệ mạng sống, trau dồi võ công. Sau này mới có thể thống trị thế giới võ thuật.

Nhưng không ngờ những lời tâm huyết này của ông, Diệp Thiên coi như trò đùa. “Tôi nghĩ rằng ông đang xúc phạm tôi. Ngay cả lực lượng phòng vệ Nhật Bản đến trong hai tháng nữa, tôi cũng có thể tự mình nghiền nát tất cả.

Sau khi bỏ lại một câu, Diệp Thiên đứng dậy sải bước rời đi. Bỏ lại ba thầy trò vẫn đang ngơ ngác.

Một lúc sau, Lý Thiên Canh thở dài một hơi: “Thử hỏi ai là kẻ kiêu ngạo nhất trên đời. Chắc chắn là Diệp Thiên. Tôi cũng coi như bỏ tay"

Võ sĩ nào dám vỗ ngực nói rằng có thể san bằng một quân đội vũ tang hiện đại

Chẳng phải lấy đá đập chân, tự mình tìm đến cái chết "Nhưng thấy à, sao tôi lại nghĩ Diệp Thiên hấp dẫn hơn bình sao?" thường khi kiêu ngạo như vậy nhỉ?" Bạch Mẫu Đan nói, ánh mắt không rời bóng lưng Diệp Thiên. “Đúng vậy, nhất là khi anh ấy mở miệng, thật sự độc đoán!

Lý Thiên Canh: "...

Làm sao ông có thể dạy ra được hai đứa học trò bất tài như vậy!

Sau khi Diệp Thiên rời đi, anh đến biệt thự với bố mẹ đang ở, vừa bước vào, Dương Thục Thanh nghiêm nghị hỏi: “Mẹ hỏi con, con có bắt nạt Liên Tâm không?" “Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Khuôn mặt Diệp Thiên đầy dấu hỏi. “Hừm Dương Thực Thanh khịt mũi: “Liên Tâm đến thăm bố mẹ. Mẹ thấy rõ ràng con bé đã khóc, lại còn không chịu ở lại ăn tối. Con bé còn nói bố mẹ nhớ tự chăm sóc sức khỏe, sau này con bé sẽ ít có dịp về thăm. Còn chẳng phải là con bắt nạt con bé?"

Diệp Thiên ngẩn người, sau đó nhìn về phía cha. “Mẹ con nói đúng. Bố đã hỏi con bé có phải nó khóc không, con bé gượng cười, bố thấy rõ là con đã bắt nạt con bé hoặc làm điều gì đó có lỗi với con bé." Diệp Diệu Hoa nói. "Ngụy rồi!

Diệp Thiên dường như đã nghĩ ra điều gí đó, vẻ mặt thay đổi, vội vã chạy ra ngoài. "Cái thằng nhóc hư hỏng này, nếu dám làm việc gì có lỗi với

Liên Tâm, sau này đừng hòng mẹ cho về nữa!"

Lúc này, tại nhà họ Tần. "Liên Tâm về rồi à, Diệp Thiên còn chưa về, cùng nhau ăn tối nào." Tần Chính Thành vừa ngồi trong phòng ăn, nhìn thấy Tần Liên Tâm liền hòa nhã ra hiệu với cô. “Ông à, cháu không ăn đầu." Tần Liên Tâm gượng cười.

Tân Chính Thành thấy có gì đó không ổn, buông đũa xuống, sải bước về phía trước, hỏi: “Liên Tâm, sao vậy?”

Tần Liên Tâm mím môi lắc đầu.

Động thái này làm cho Tần Chính Thành ý thức được có chuyện xảy ra, ngay sau đó mẹ cô là Lý Tuệ Trân cũng nhìn cô, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Không sao, không có gì. Tần Liên Tâm lập tức che miệng chạy nhanh lên lầu, giống như một đứa trẻ cố gắng không có chuyện gì sau khi bị bắt nạt, nhưng chỉ cần cha mẹ hỏi, sẽ lập tức bật khóc. “Cái này, cái này. "

Tần Chính Thành, Lý Tuệ Trân và những người khác đều bối

Tân Liên Tâm bị bắt nạt sao? Không phải chứ rồi.

Lại nói đến Tần Liên Tâm, sau khi xông vào phòng, cô đóng sàm cửa lại, nước mat lưng tròng, bất lực dựa vào cửa, thân thể mỏng manh dân dẫn trượt xuống, cuối cùng chỉ có thể ngôi trên mặt đất, ôm đầu gối khóc.

Có đã nghe chính miệng cha mẹ chồng nói từ khi họ dọn về nhà mới, gần đây Diệp Thiên rất chăm đến ăn trưa, còn trước đây thỉnh thoảng mới đến.

Điều này khiến cô tin rằng Diệp Thiên đã có người đàn bà khác.

Trước kia không có vợ bé, bây giờ vợ bé ngay gần đấy, phải chịu khó về hơn.

Càng nghĩ càng điện, điện đến mức tức lồng ngực, vì vậy cô tức giận cầm lấy tấm ảnh cưới trên bàn trang điểm, ném xuống đất, khung ảnh vỡ ra thành nhiều mảnh. “Anh dám tìm phụ nữ sau lưng tôi, tôi giảm chết anh, giảm chết anh. "

Lồng ngực run rẩy, cô giảm lên ảnh cưới của Diệp Thiên. Chắc phải dẫm mấy chục cái, vẻ bất bình của cô mới đỡ một chút, nhưng ngay sau đó, cô cầm tấm ảnh cười vào lòng, thả mình xuống giường, bật khóc.

Đến lúc này, cô mới hiểu, yêu càng sâu, đau càng sâu, tổn thương càng sâu. Suy nghĩ bây giờ thật phức tạp. Tâm lý phiền muộn, buồn vì lỵ biệt lại không nỡ buông, tất cả đều diễn ra trong lòng. Vừa lúc đo, cửa phòng bị gõ. “Bà xã, mở cửa đi, anh nghe thấy tiếng em khóc, để anh được ôm em

Tần Liên Tâm khóc lớn khi cô nghe thấy anh. “Đồ dối trá, tôi sẽ không bao giờ quan tâm anh nữa!” "Đừng mà, vợ của anh, em là gió, anh là cát, nếu em bỏ anh, anh sẽ tự tử." “Vậy anh đi chết đi “Anh hứa sẽ nghe em mọi chuyện, nếu em bảo anh tự tử, anh sẽ tự tử.

Nghe vậy, Tân Liên Tâm quả thực muốn xé miệng Diệp Thiên, nếu nghe lời cô, sao cô bảo cô đừng tìm người phụ nữ khác, sao hắn vẫn đi

Nói dối không biết ngượng mồm “Anh rể đừng, anh nhảy cao như vậy sẽ chết đó" "Diệp Thiên, mau xuống đi “Có chuyện gì thì từ từ giải quyết với Liên Tâm, đừng tùy tiên nhảy xuống như thế "

Trái tim của Tân Liên Tâm bỗng trùng xuống khi cô nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của em trai, ông nội và mẹ cô, liền lao ra khỏi cửa.

Trong giây tiếp theo, một bàn tay to ôm lấy cơ thể mong mạnh của cô và ôm cô vào lòng.

Thôi chết! Sập bẫy rồi!