“Trời ạ! Mười vạn tấn đá Nữ Oa?”
Nghe xong lời Diệp Thiên nói, đại tướng cùng với vô số những người thuộc hạ cũ của Diệp Thiên, toàn bộ đều kinh ngạc.
Đá Nữ Oa của toàn thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ hợp lại, cũng nhiều như vậy?
Bọn họ kinh ngạc sửng sốt.
“Haha.”
Đại tướng Thành Quyền cười nói: “Là tôi phát hiện ra, đưa Tiên đế Bắc Minh đến đây, nếu như không phải do tôi, Bắc Minh tiên đế đã không…”
Không đợi ôngta nói hết câu...
Hu la la!!!
Hơn ba ngươi thủ hạ của Diệp Thiên, như một cơn gió điên cuồng tiến vào trong hầm mỏ.
“Các người nghe tôi nói hết đã!”
Đại tướng Thành Quyền vô cùng buồn bã, Diệp Bắc Minh có thể tìm được một mỏ lớn như vậy, là công lao của ông ta đó, nếu như không phải do ông ta nhờ các vị Đại Đế Quốc giúp đỡ tìm mỏ, ở đâu mà đào được mỏ lớn như vậy?
“Ây! Chỉ tiếc là tôi không phải là người trong nội bộ của họ, không thì tôi tuyệt đối được xem là đại công thần.”
Đại tướng Thành Quyền hít một ngụm khí, sau đó ánh mắt quét một lượt, nhìn giấy đại tướng quân của đế quốc Long Tượng, đã đi đẩy lùi địch, ông ta liền bay qua kêu một trăm vạn đại tướng quân cùng nhau vào giúp đỡ đào mỏ.
“Woa!”
Tất cả thủ hạ của Diệp Thiên tiến vào hầm mỏ sửng sốt hết mấy phút, mới phát ra tiếng kinh ngạc.
“Đây quả thật có rất nhiều đá Nữ Oa.”
“Haaha!” Đại tướng Thành Quyền cười nói: “Tôi nói cho các anh nghe. Cái quặng này là tôi phát hiện, sau đó dẫn Tiên đế Bắc Minh đến, nếu không Tiên đế Bắc Minh chắc chắn không tìm được cái quặng này.”
“Hừ!”
Ông ta vốn dĩ muốn kể công, không ngờ đại tướng túm cổ áo anh, sau đó chất vấn: “Lão nhà ông có phải cố ý dẫn tôn thượng đến đây, bị hóa thân Thiên Đạo giam cầm không?”
“Oan uổng quá!”
Đại tướng Thành Quyền giơ hay tay lên, khuôn mặt vô tội nói: “Tôi cũng không biết hóa thân Thiên Đạo ở đây, chỉ biết có mãnh thú hồng hoang, Tiên đế Bắc Minh thu phục xong, tôi cùng ngài đi ra, kết quả bị hóa thân Thiên Đạo giam giữ bên trong.”
“Vậy tại sao ông ra đây được?” Đại thống lĩnh Mã Trường chất vấn.
Đại tướng Thành Quyền khổ não trả lại: “Cái tên hóa thân Thiên đạo chó chết đó, kêu tôi đi báo tin cho bảy vị tiên đế, gọi bọn họ đến đây giết Tiên đế Bắc Minh, còn muốn hai vị Tiên Tôn ở đây diệt khẩu.”
Mọi người nghe xong nửa tin nửa ngờ.
“Thả ông ta ra trước, đợi tôn thượng quay lại, hỏi tôn thượng xem có như lời ông ta nói không, nếu như không phải thì đưa lão già này lên trời.” Có một vị thủ hạ cũ của Diệp Thiên nói.
Đại tướng Long Tương cảm thấy có đạo lí, liền lấy ra dâu trói tiên, trói Thành Quyền lại.
“Các ông không thể đối xử với tôi như vậy! Không thể!”
Đại tướngThành Quyền một bên hét lên một bên chống cự.
“Im mồm, trước khi giải trừ được sự đáng nghi của ông, ngoan ngoãn ở đây cho tôi, bằng không giết chết ông.”Đại tướng Long Tương cảnh cáo.
Đại tướngThành Quyền hít một ngụm khí: “Các ông mau đi đào quặng đi, tôi ngoan ngoãn ở đây được không? Hy vọng Tiên đế Bắc Minh cho tôi sự trong sạch. Đừng có vừa quay về liền giết tôi, không thì tôi bị lỗ lớn rồi.”
...
“Cha vợ, nếu như khoảng thời gian trước không gặp được quân sư, mới biết được ông sớm được ông ta đưa ra khỏi thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ, tôi còn nghĩ rằng các ông đều gặp nạn rồi.”
Trên đường đuổi theo TàHoàng, Diệp Thiên không nhịn được nói.
“Lúc đó tôi cũng không tin lời nói quỷ quái của quân sư, tôi suýt chút nữa giết ông ấy, tưởng ông ta nhận được lợi ích từ vị Tiên Tôn nào, cố ý tách chúng ta ra, sau đó giết từng người.”
“Bây giờ nghĩ kĩ lại, tôn thượng có thể đánh bại được Huyền Quang tiên đế, thành lập Bắc Minh giáo, đều nhờ công lao của quân sư, trước đó ông ta lập công, không có lí do để tiêu diệt Bắc Minh Giáo.”
“Cuối cùng là lời nói của Đế Hậu cảnh tỉnh tôi, con bé nói tất cả mọi người đều có thể phản bội quân thượng, chỉ có duy nhất quân sư là không thể nào, lúc chuẩn bị công kích Huyền Quang tiên đế, bảy vị tiên đế đã khuyên ngăn khiến tôn thượng lui binh, không thì viện binh giúp Huyền Quang tiên đế trấn áp lại tôn thượng.
“Lúc đó hai bên ngừng chiến, tôn thượng thất bại hoàn toàn, toàn quân chia thành hai phe, một phe chủ chiến, một phe là rút lui, là quân sư mạo hiểm sống chết đi làm thuyết khách cho Thất Giáo. Cuối cùng bảy vị tiên đế mới ngăn cản không nhúng tay vào chuyện này, tôn thượng mới hạ lệnh, công đánh Huyền Quang tiên đế, Bắc Minh Giáo mới được thành lập.”
“Nghe xong những lời này của Đế Hậu, tôi mới lựa chọn tin tưởng quân sư, đồng ý cùng ông ta rời đi, thuyết phục một số tướng lĩnh, vì sự phản kích của tôn thượng mà giữ lại một cơ hội.”
Quốc Trượng Gia nói một tràn dài.
Diệp Thiên càng nghe càng cảm khái: “Quốc Trượng Gia sinh cho bổn tọa một Đế Hậu giỏi giang, là bổn tọa hại Vũ Thương, bổn tọa có lỗi với Vũ Thương.”
“Đế Hậu vì đại trung đại nghĩa mà chết, con bé cam tâm tình nguyện, tôn thượng không cần áy náy trong lòng.” Quốc Trượng nói.
“Ông có thể nghĩ như vậy, bổn tọa cũng an lòng.” Diệp Thiên nghiêm túc nói: “Bổn tọa bảo đảm với Quốc Trượng, lần này phản kích thành công, thành lập Bắc Minh giáo lần nữa, bổn tọa sẽ không phong Đế Hậu, Vũ Thương vĩnh viễn là Đế Hậu của Bắc Minh Giáo, ông vĩnh viễn là Quốc Trượng của Bắc Minh Giáo.”
“Cái này đợi sau này rồi nói.” Quốc Trượng cười cười, chuyển vấn đề: “Quân sư đâu? Sao không thấy ông ta.”
Diệp Thiên nói chuyện quân sự bị dẫn đi cho Quốc Trượng nghe.
Quốc Trượng nghe xong không ngừng thở dài: “Quân sư từ xưa đến nay luôn là một trung thần nghĩa sĩ.”
“Đúng rồi.” Diệp Thiên nói: “Bá Thiên, Đỉnh Thiên, Thương Thiên đã bị bổn tọa thu hồi huy thượng, hiện tại đang ở một tinh cầu khác. Đợi giải quyết hết chuyện ở đây, bổn tọa đưa Quốc Trượng đi gặp bọn họ, chúng ta cùng nhau uống rượu chúc mừng.”
“Vậy sao? Haha!” Quốc Trượng cười lớn: “Tôi cho rằng ba người bọn họ đã chết ở sa trường rồi, không ngờ vẫn còn sống, chuyện tốt. Chuyện tốt!”
Diệp Thiên cùng với Quốc Trượng trò chuyện cả dọc đường.
Rất nhanh, hai người đã đến gần giao điểm của Thiên Quyền Tinh dẫn đến thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ.
“Ai dô.”
Xung quanh đường lớn tan hoang, toàn những sự chết chóc, từ vết máu trên mặt đất xem, là chuyện xảy ra trong một khắc trước.
“Bổn tọa là Cậu Diệp, có phải do Tà Hoàng làm không?” Diệp Thiên nhìn một người bị thương hỏi.
“Cái gì? Cậu Diệp đã ra khỏi đó rồi?”
Những người bị thương xung quanh phút chốc phấn khởi.
Rất nhanh c, một bạc giả thần tướng nói: “Bẩm Cậu Diệp, nửa khắc trước, một thân ảnh đen từ trên trời bay đến, đại thống lĩnh của chúng tôi sai chúng tôi chuẩn bị phòng thủ. Không ngờ bóng đen đó vô cùng đáng sợ, một chưởng từ bầu trời tung xuống, khiến cho thống lĩnh cùng mấy vạn huynh đệ chết, chỉ còn lại mấy nghàn ngườ bị thương, cũng không biết có phải Tà Hoàng không.”
“Khẳng định là lão già đó, ông ta không có bùa tăng tốc, tính theo thời gian, trong nửa giờ tiến đến thiên lộ phu hợp với tốc độ bình thường của một Tiên Tôn.”Quốc Trượng Gia nói.
“Ừ.”
Diệp Thiên gật đầu, triệu hồi Hỗn Độn Di âm, phục hồi vết thương cho mọi người.
Rất nhanh, đại thống lĩnh cùng với vài vạn binh sĩ đều được phục hồi, Diệp Thiên và Quốc Trượng ngồi lên Xích Nhãn Kim Mao Hống tiến vào thiên lộ, còn không quên căn dặn một câu: “Các người nên lui về nơi các đây vạn dặm, tránh để bị liên lụy chết.”
Dứt lời, Diệp Thiên và Quốc Trượng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
“Trời ạ! Cậu Diệp thật lợi hại quá! Vây mà khôi phục được những người bị đánh bị thương.”
“Cái gì Cậu Diệp được ra ngoài rồi? Thống lĩnh và các anh em được sống lại?”
“Đa tạ Cậu Diệp! Đa tạ Cậu Diệp.”
Hàng vạn binh sĩ phòng thủ đại lộ vô cùng kích động, sau đó lần lượt rút lui, cũng lần lượt truyền âm.
Rất nhanh, tin tức Diệp Thiên chưa chết, đang truy sát Tà Hoàng, chấn động cả một Thiên Quyền Tinh, và lan truyền sang năm tinh khác.
Lúc này, Tà Hoàng đang đi dọc thiên lộ, thong thả bay.
“Cũng không biết thuộc hạ của Diệp Bắc có thông báo thành công cho Đại Đạo chưa? Diệp Bắc rốt cuộc có được Đại Đạo thả ra hay không? Có phải đang trên đường truy sát quả nhân?”
Trong lòng của ông ta hiện lên nhiều nghi vấn.
“Hừ.”
Rất nhanh ông ta lạnh lùng nói: “Những thuộc hạ đó đều chết rồi, cho dù hắn ta có được thả ra ngoài, mất đi thanh kiếm và Thôn Phệ Tinh Không, chỉ còn lại Bảo Giám Thiên Địa với một cây đàn, nhất định không phải là đối thủ của quả nhân.”
“Lúc đó hắn ta đánh bại được quả nhân, nhưng mà đã sử dụng hết bốn loại bảo bối tối cao, bây giờ chỉ còn lại hai cái, chỉ cần quả nhân lấy thanh kiếm và Thôn Phệ Tinh Không ra. Thì dựa vào việc quả nhân có pháp bảo hộ thể tối cao ở bên cạnh, hắn ta đừng hòng đánh bại quả nhân.”
Nghĩ đến đây, Tà Hoàng đắc ý vô cùng.
Nhưng đúng vào lúc này, một âm thanh vang lên từ sau lưng ông ta.
“Lão quái vật, ông chạy không thoát đâu.”
Nghe xong, cả người Tà Hoàng chấn kinh, mạnh mẽ quay về phía sau xem.
Vừa xem, tròng mắt ông ta muốn nổ tung ra.
“Con mẹ nó. Diệp Bắc được thả ra còn có thể hiểu, tại sao lão già kia không phải chết rồi sao? Làm sao lại sống lại? Với cả tốc độ của bọn họ lại nhanh như vậy?”
Tà Hoàngkhiếp sợ.
Mắt nhìn thấy yêu thú sắp phóng tới, Tà Hoàng liền phóng ra một tia chớp đến.
“Gào.”
Dưới tiếng hét hung hãn của yêu thú. Xích Nhãn Kim Mao Hống dừng chân, dừng trước đỉnh đầu của Tà Hoàng, Quốc Trượng lập tức lật người nhảy xuống, cùng Diệp Thiên cản đường đi của Tà Hoàng.
“Ông còn dám đi thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ báo tin.” Diệp Thiên cười như không cười nhìn Tà Hoàng.
“Hừ.” Tà Hoàng cười lạnh: “Quả nhân có pháp bảo hộ thể tối cao, không sợ các người. Mau chóng tránh đường, bằng không quả nhân đánh các người đến thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụ.”
Đánh đến thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụthì ông ta có cứu binh rồi, còn sợ cái khỉ gì?
“Chết đến nơi còn dám đi thế giới tinh hà của trung tâm vũ trụbáo tin, đừng có nằm mơ!”
Nói đến đây Diệp Thiên nhảy vọt lên cao: “Xích Nhãn Kim Mao Hống, lên.”
“Gào.”
Xích Nhãn Kim Mao Hống gầm một tiếng, tự giác lùi xuống, sau đó hung hãn lao về phía Tà Hoàng.
“Dựa vào con súc sinh này, cũng muốn làm bị thương bổn tọa, đúng là tìm đường chết!” Tà Hoàng không hề do dự, triệu hồi ra Tà Thiên Đao, chuyển hướng tấn công vào đầu của Xích Nhãn Kim Mao Hống.
Ầm!
Một âm thanh vang lêm, giống dao cắt rau bị khảm trên tấm thớt.
“Hửm?”
Nhìn thấy Xích Nhãn Kim Mao Hống không có việc gì, Tà Hoàng cau mày.
Một giây sau, Xích Nhãn Kim Mao Hống gầm lên tung một chưởng, cào lên đầu Ác Vương.
“A.”
Tà Hoàng bị đè xuống, tuy không có bị phá giải phòng ngự, nhưng lực đè hung hãn trên hai chân của ông ta, khiến ông ta phải lùi xuống.
Vào lúc này, Diệp Thiên và Quốc Trượng Phu tung ra một chưởng, trên tốc độ cực nhanh, áp trụ đỉnh đầu của Tà Hoàng.
Bùm!
Cả bầu trời rung chuyển.
Tà Hoàng kêu gào thảm thiết, ông ta dùng tốc độ nhanh gấp đôi lúc đi để nhảy về phía trước.
Mà Xích Nhãn Kim Mao Hống cũng chạy về phía dưới.
Rất nhanh.
Bùm.
Tà Hoàng từ trên trời rơi xuống, và phá nát ra một cái hố sâu hàng trăm triệu mét, xung quanh là các vết nứt băng kéo dài hàng vạn km.
Xích Nhãn Kim Mao Hống tiến vào phía trong, một chân đè lên ngực của Tà Hoàng.
Tuy vậy vẫn không phá tan được pháp bảo phòng ngự của Tà Hoàng, nhưng bị Xích Nhãn Kim Mao Hống áp trụ,Tà Hoàng có gắng chống cự vài cái, cuối cùng vẫn không đứng lên được.
Rất nhanh, Diệp Thiên và Quốc Trượng Phu cũng rơi vào hố sâu, một chân áp trụ lên vai của Tà Hoàng.
“Bỏ quả nhân ra! Các người mau thả quả nhân ra! Thà chết không chịu nhục! Các người không thể đạo quả nhân như vậy! Không thể!”