"Ha ha!"
Diệp Thiên nghe vậy tức khắc thoải mái cười to.
"Là cha vợ của bổn tọa tới, quân sư từng nói ông ấy mang theo ba mươi sáu vị tiên tôn, cha vợ bổn tọa cũng trong đó, nhất định là bọn họ đến đây, nhất định là vậy!"
Nói đến đây, hắn nhìn về phía hóa thân Thiên Đạo, đắc ý nói: "Thiên Đạo các người không phải có thể thấy rõ tương lai sao, vì sao không tính đến việc thuộc hạ sẽ đến cứu bổn tọa?"
Hóa thân Thiên Đạo cười khổ: "Tương lai. Tương lai chính là thuận theo tự nhiên, tương lai mà trái ngược thì đừng nói đến việc bản thân tôi cũng chỉ là một hóa thân, ngay cả Thiên Đạo cũng không có cách nào nhìn thấy rõ, nếu không tôi cũng sẽ không giam cầm cậu, đưa người đến giết cậu."
"Ha ha!"
Lần thứ hai Diệp Thiên cười to: "Hiện tại hối hận à? Đã chậm rồi, chờ bị lẽ phải trừng trị đi, ha ha ha!"
Hóa thân Thiên Đạo giận cũng không hiện lên mặt, cười nói: "Tôi nói cách rời đi, thả cậu ra ngoài, cậu gọi người của cậu quay về, dùng nghịch thiên cải mệnh dẫn Đại Đạo hiện ra. Tôi sẽ ban thưởng cho cậu pháp bảo cao cấp hạng nhất, lúc đó chúng ta xóa nợ, thế nào?"
"Không được!"
Diệp Thiên trịnh trọng lắc đầu: "Pháp bảo cao cấp bổn tọa có thể tự mình làm ra, không cần ông cho. Ông nhốt bổn tọa ở đây đã hơn một năm, bổn tọa muốn ông phải chết, không đàm phán đường sống!"
Hóa thân Thiên Đạo chớp mắt: "Tuyệt tình vậy sao?"
"Phải!" Diệp Thiên gật đầu thật mạnh: “Ông phải chết!”
"Cậu không sợ tôi sẽ giết người của cậu sao?" Hóa thân thiên đạo tức giận nói.
"Ha ha!" Diệp Thiên cười to: "Ông có gan thì giết đi, một khi ông giết thì Đại Đạo sẽ phát hiện, đến lúc đó ngươi sẽ phải chết!"
Diệp Thiên cũng không sợ thuộc hạ bị giết, nơi đây hỗn độn, một khi thuộc hạ bị giết thì Đại Đạo sẽ hiện thân, diệt hóa thân Thiên Đạo, giải quy luật giam cầm này, hắn sẽ có thể ra ngoài hồi sinh thuộc hạ.
Cho nên vẻ mặt hắn không sao cả.
"Xem như cậu lợi hại!"
Hóa thân Thiên Đạo cắn chặt răng: "Đụng tới người tàn nhẫn như cậu, tôi cũng thật xúi quẩy. Để tôi nhìn xem thuộc hạ của cậu rốt cuộc có thể khai thông không, nếu có thể tôi sẽ lại giết thuộc hạ cậu, cá chết lưới rách cùng cậu!"
Ông ta đã quyết định rồi, cùng lắm thì bị Đại Đạo biết, sau đó giết thuộc hạ của Diệp Thiên, sau đó gửi tin nhắn đến trung tâm ngân hà báo tin, ông ta chết, Diệp Thiên cũng sẽ không sống được bao lâu.
"Được, bổn tọa sẽ chờ xem ai trong hai ta có thể cười đến cuối cùng."
Diệp Thiên cũng không biết ý tưởng của hóa thân thiên Đạo, hắn chỉ biết mình có thể hồi sinh thuộc hạ, chỉ cần thuộc hạ bất tử là được.
…
Bằng tác dụng của bùa tăng tốc, không bao lâu sau Viên Hữu Tri liền mang theo đại tướng Huyền Bát vào thành lớn.
Đến cửa "Lý phủ" mới hạ xuống.
"Đại soái, mạt tướng nghe theo phân phó của ngài, đã vây quanh Lý phủ, cũng dẫn theo một vị lão nhân đã rời trần thế, thỉnh đại soái xem qua!"
Một vị thần tướng kim giáp đến trước mặt Viên Hữu Tri, sau đó chỉ về hướng một cái cáng nói.
Viên Hữu Tri và đại tướng Huyền Bát nhìn thoáng qua, xác định đúng là một lạo nhân đã mất Viên Hữu Tri mới hạ lệnh: "Nâng người lên, cùng bổn soái vào phủ."
"Vâng! Đại soái!"
Rất nhanh Viên Hữu Tri và Huyền Bát đại tướng tiến vào Lý phủ, một đội binh lính theo sau.
"Viên đại soái, nhà họ Lí chúng tôi phạm phải tội gì mà sao lại phái đại quân vây quanh Nhà họ Lý chúng tôi."
Thấy Viên Hữu Tri tiến vào, chủ nhân nhà họ Lý tiến ra đón, vẻ mặt cầu xin hỏi.
"Lão tổ Lý Thiền Nhân đâu?" Viên Hữu Tri hỏi.
Không đợi gia chủ nhà họ Lý trả lời, một thanh âm già nua vang lên.
"Tôi ở đây."
Mọi người nhịn lại, chỉ thấy một lão già tóc trắng xóa mang y phục màu trắng, tay bắt sau lưng đi ra, vừa đi vừa nói: "Từ rất lâu về trước tôi đã tính đến việc hôm nay sẽ là ngày chết, chỉ là không ngờ tới người lấy mạng tôi chính là Viên đại soái."
"Ông Lý, bổn soái cũng chỉ là bất đắc dĩ, xin người thứ lỗi, bổn soái cam đoan với người sẽ không cho người chết vô ích. Bổn soái sẽ thay nhà họ Lý xin bệ hạ một cái kim bài miễn tử trăm năm, tiền thưởng trăm tỷ, bảo rằng nhà họ Lý chính là bất diệt của đế quốc Long Tượng, nhà họ Lý không vong!" Viên Hữu Tri nghiêm túc nói.
"Ha ha."
Lý Thiền Nhân cười cười: "Viên đại soái, trước khi ông tới, tôi đã đo lường tính toán một chút về vận mệnh quốc gia của đế quốc Long Tượng.”
"Nếu tôi không đồng ý thì cùng lắm tôi và nhà họ Lý đều chết hết, nhưng đế quốc Long Tượng vẫn có thể sừng sững trăm vạn năm."
"Nhưng nếu tôi đồng ý. Đế quốc Long Tượng chẳng bao lâu sẽ đạt tới đỉnh, thống nhất quyền lực, nhưng điều kiện không dài, trăm năm sau diệt quốc, hơn nữa sẽ có vô số sinh linh chết vì chiến hỏa."
"Tôi đã nói ra thiệt và hại, rốt cuộc tôi vẫn là nên đồng ý hay không đồng ý, Viên đại soái tự mình định đoạt đi."
"Đây..." Viên Hữu Tri nhất thời không biết nên chọn lựa thế nào.
Một cái là sừng sững trăm vạn năm, một cái là hưng thịnh trăm tuổi rồi diệt quốc. Theo lý mà nói khẳng định sẽ chọn sừng sững trăm vạn năm.
Nhưng nếu lựa chọn sừng sững trăm vạn năm thì sẽ không có cách nào cứu tiên đế Bắc Minh.
Thế này làm sao mới tốt?
"Tôi mặc kệ vận mệnh quốc gia gì đó, tôi chỉ để ý đến sống chết của tôn thượng, bây giờ ông lập tức nghịch thiên cải mệnh đưa tuổi thọ của ông chuyển lên người này đi!" Đại tướng Huyền Bát lớn tiếng nói.
"Đại tướng Huyền Bát, đây..."
"Ông do dự cái gì? Không cứu tôn thượng của tôi phải không?" Đại tưới Huyền Bát cắt ngang lời nói của Viên Hữu Tri, trừng mắt, bộ dạng nếu dám nói không cứu sẽ giết ông.
Viên Hữu Tri nhất thời rụt đầu, nhìn về phía Lý Thiền Nhân: "Vậy nghe theo lời đại tướng Huyền Bát đi."
"Được."
Lý Thiền Nhân gật gật đầu, nhìn xung quanh nói: "Người nhà họ Lý nghe rõ, một trăm năm sau đế quốc Long Tượng lại diệt quốc, nhớ kỹ, các người sẽ sống chín mươi năm. Đến lúc đó đi theo đường ở phía Đông thường đi. Đừng ngừng lại, đi mười năm rồi lại trở lại, nhặt xác cho bệ hạ và Viên đại soái, nhớ kĩ chưa?"
Người nhà họ Lý toàn bộ hướng về phía Lý Thiền Nhân quỳ xuống, nức nở khóc òa lên.
Viên Hữu Tri run lên.
Mình chỉ có thể sống đến một trăm năm sau sao?
"Thả người trên mặt đất đi." Lý Thiền Nhân thản nhiên mở miệng.
Đại tướng Huyền Bát phất tay, để cho người buông người chết xuống, sau đó nói: "Ông bắt tay vào nghịch thiên cải mệnh. Ông cùng hắn đổi mệnh."
Dứt lời, đại tướng Huyền Bát tiến vào một cái đại sảnh, từ không trung lấy ra tài liệu vẽ bùa, lả tả vài cái. Phù chú hé ra kí hiệu dày đặc như một bức tranh.
Đợi đến khi ông ta đi ra, Lý Thiền Nhân đã cột chắc người chết vào cột bằng tơ hồng, rồi lấy một đầu khác cột vào cổ tay của bản thân, không có biện pháp phòng hộ gì mà trực tiếp tiến hành ngoài trời.
Nghịch thiên cải mệnh đối với đại sư mệnh thuật không khó, làm chút biện pháp bảo hộ có thể phòng bị Đại Đạo phát hiện, có thể tránh không bị Đại Đạo phạt.
Mà không làm biện pháp bảo hộ thì chính là muốn để cho Đại Đạo biết, tiến hành nghiêm trị hắn, đại tướng Huyền Bát mới có thể nhân cơ hội này đốt phù, báo cho Đại Đạo biết việc làm của hóa thân Thiên Đạo.
"Bắt đầu đi."
Đại tướng Huyền Bát nói.
Lý Thiền Nhân gật đầu, bắt đầu khỏi động trận pháp nghịch thiên cải mệnh.
"Lão tổ..."
Trên dưới nhà họ Lý khóc nức nở.
Rất nhanh, Lý Thiền Nhân hoàn thành thi triển thuật pháp nghịch thiên cải mệnh, tơ hồng cột ở cổ tay ông ta đột nhiên sáng lên, tuổi thọ ông ta thông qua tơ hồng chuyển lên người chết.
Tiếng ầm vang trời!
Chỉ một thoáng, trời quang bỗng nổi gió mây phun, tiếng sấm nổi dậy, mây đen như vạn mã tuôn ra tụ tập trên không nhà họ Lý.
"Đại Đạo nổi giận, thiên lôi sắp sửa đánh xuống, tất cả nhanh chóng né tránh!”
Lý Thiền Nhân hô to.
Nhất thời trên dưới nhà họ Lý, Viên Hữu Tri, đại tướng Huyền Bát cùng tất cả binh lính lui trú dưới mái hiên, chỉ còn Lý Thiền Nhân và người chết ở ngoài trời.
Mây đen tụ lại ngày càng nhiều.
Đột nhiên!
Ầm!
Một tiếng ầm nổ vang lên, trăm ngàn thiên lôi từ trên trời giáng xuống, đánh lên người Lý Thiền Nhân và người chết nọ.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất đá vụn bay tán loạn, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét.
"Đi!"
Ngay tại lúc thiên lôi giáng xuống, đại tướng Huyền Bát hét lớn một tiếng, phù chú trong tay bắn nhanh ra ngoài, dừng ngay nơi thiên lôi đánh xuống.
"Lập tức tuân lệnh!"
Ông ta bấm đốt ngón tay.
Phù phù!
Phù chú bốc cháy, kí hiệu dày đặc theo thiên lôi rời đi.
Giây tiếp theo, một giọng nói thần bí xa xưa từ chín tầng trời truyền đến.
"Còn có cớ sự như vậy, ta sẽ tra xét."
Theo thanh âm hạ xuống, thiên lôi biến mất, mây đen tản đi, mọi người chỉ thấy bầu trời có một tia sáng, nhanh như vận tốc ánh sáng hướng về phía thiên sư rời đi.
"Ha ha ha!"
Đại tướng Huyền Bát quá đỗi vui mừng kêu lên: "Đại Đạo đã đi thăm dò, tôn thượng được cứu rồi, được cứu rồi ha ha ha!"