"Cái gì? Tôn thượng gặp nạn sao?"
Trang chủ và hơn ba mươi ông lão, tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Bọn họ đều là quân sư đưa ra khỏi Thế giới Tinh Hà của trung tâm vũ trụ, sau đó cũng nghe ngóng được tôn thượng của bọn họ đã ngã xuống.
Có điều, quân sư thăm dò thiên cơ, nói với bọn họ tôn thượng không chết. Một ngày nào đó có thể vực dậy trở lại, bảo bọn họ cứ ở đây chờ đợi.
Mà hiện tại có người mang túi gấm của quân sư tiến đến, nói cậu Diệp gặp nạn. Vị Cậu Diệp này không phải là tôn thượng Diệp Bắc Minh của bọn họ thì là ai?
"Gặp nạn gì?"
"Bẩm trang chủ." Lý Huyền Vân nói: "Thiên Quyền Tinh xuất hiện một quặng mỏ đá Nữ Oa. Có một mãnh thú hồng hoang đang canh giữ, cậu Diệp đoán được quặng mỏ kia, đã đi trước hàng yêu, nhưng không ngờ lại bị yêu thú tóm vào hầm mỏ, đã rất nhiều ngày không có tin tức gì, sống không thấy người chết không thấy xác."
"Bởi vì tu vi cậu Diệp bí hiểm khó dò, chí ít cũng là tu vi kỳ đầu đỉnh phong thái hư cảnh, ngay cả hắn đều thua trong tay yêu thú, vậy nên không ai dám xuống quặng mỏ xem xét tình huống."
"Tôi nghĩ tới nghĩ lui, bèn mang túi gấm này đến đây. Chỉ là thời gian đã qua hơn một năm, cũng không biết cậu Diệp đã chạy thoát ra hay là đã chôn thây trong miệng yêu thú, chuyện này tôi thực sự không thể biết được."
Lời kia vừa thốt ra, ba mươi sáu ông lão nhất thời rơi vào im lặng.
Tôn thượng bị mãnh thú hồng hoang tóm vào quặng mỏ hơn một năm, đây còn có thể cứu được không?
"Quốc Trượng Gia, tôn thượng phúc lớn mạng lớn, có lẽ đã hàng phục được yêu thú kia rồi. Mặc dù không đi ra ngoài, hẳn là vẫn còn sống. Từ trước tới nay quân sư xem quẻ nhất định không có gì sai sót nhầm lẫn cả, sẽ không để cho chúng ta đi một chuyến phí công đâu, vẫn là đi xem trước rồi nói sau." Có một ông lão nói.
"Ừ." Quốc Trượng Gia gật đầu: "Lời ông nói cũng không phải không có đạo lý. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát cùng vị đạo hữu này đi tới Thiên Quyền Tinh. Còn về nghìn triệu đại quân, đợi sau khi cứu tôn thượng ra ngoài bàn bạc lại sau cũng không muộn."
"Vâng Quốc Trượng Gia."
Ngay sau đó, ba mươi sáu người dẫn theo Lý Huyền Vân, sử dụng bùa tăng tốc cao cấp, đi theo đường mà Lý Huyền Vân đã đến đây.
Có bùa tăng tốc cao cấp, ba tháng đã có thể đến nơi!
...
Ba tháng sau, Thiên Quý Tinh, trên một ngọn núi nào đó.
"Ông ngoại, mẹ, tại sao đám người xấu xa kia lại muốn giết chúng ta vậy?" Một cô bé mới một tuổi đang chập chững biết đi, miệng còn thơm hơi sữa hỏi.
Thiên Quý Tinh từ khi mang thai đến lúc sinh đứa nhỏ, chỉ cần ba tháng, sau khi Lăng Tố Như và Diệp Thiên gặp chuyện không bao lâu, cô cũng đã sinh ra một cô bé.
Đương nhiên với linh khí nồng đậm của tinh cầu, đứa nhỏ cũng biết đi rất nhanh, nói chuyện cũng vậy, thời gian một năm đủ để cho bé có thể biết đi biết nói.
Lăng Tố Như quệt nước mắt nói: "Bọn họ sợ cha của Khả Doanh, nhưng mà cha Khả Doanh đã không còn nữa rồi, bọn họ liền..."
Nói đến đây, Lăng Tố Như khóc không thành tiếng, ôm chặt đứa con gái bé bỏng vào lòng. Cô cũng không biết có thể tránh thoát khỏi sự đuổi giết hay không, con gái bé bỏng có thể được sống vui vẻ hạnh phúc hay không.
"Mẹ ơi, cha đi đâu rồi ạ?" Cô nhóc vẫn còn nhỏ, không biết không còn nữa là gì, thấy mẹ mình khóc, bộ dáng cô bé cũng sắp khóc đến nơi.
"Khả Doanh, cháu đừng nói nữa, người xấu nghe được thanh âm sẽ tìm được chúng ta, lúc đó chúng ta tiêu đời mất." Ông chủ Lăng sốt ruột đến giậm chân.
Cô nhóc rất ngoan, lập tức không nói gì nữa, rúc đầu vào trong lòng mẹ khóc thút thít.
"Loại ngày tháng này không biết bao giờ mới kết thúc, cả ngày trốn đông trốn tây, haizz."
Ông chủ Lăng ngồi bệt dưới đất than thở rầu rĩ.
Không bao lâu sau, sắc mặt ông ta biến đổi kịch liệt.
"Không ổn! Có người, mau chạy đi!"
Ông chủ Lăng lập tức kéo theo Lăng Tố Như bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh chóng đã có tiếng cười truyền đến.
"Ha ha! Ông chủ Lăng, Lăng Tố Như, hai cha con các ông không chạy nổi đâu."
Dứt lời.
Soạt soạt soạt!
Một đám người xẹt qua trong hư không, lập tức chặn đường đi của cha con ông chủ Lăng. Hai người bọn họ vừa muốn xoay người bỏ chạy, đường lui cũng bị chặn lại, bị mấy chục người vây quanh ở giữa.
"Ông chủ Nam Cung, oan có đầu nợ có chủ, Diệp Bắc Minh đã chết rồi, ông hãy tha cho hai ba con chúng tôi đi. Nhà họ Lăng chúng tôi đã bị ông giết hại gần như không còn ai sống sót, đừng đuổi cùng giết tận nữa được không?" Ông chủ Lăng quỳ xuống đất van xin.
"Hừ!"
Ông chủ Nam Cung hừ nói: "Nhà họ Nam Cung chúng tôi vốn là một trong mười gia tộc lớn ở Thiên Quý Tinh. Đều là vì con gái của ông hại nhà họ Nam Cung chúng tôi tổn thất ba vị Tiên Tôn bị Diệp Bắc Minh giết chết thảm hại, khiến thực lực nhà họ Nam Cung xuống dốc không phanh, ngay cả thứ hạng trong một nghìn gia tộc cũng không được xếp vào."
"Không giết sạch tất cả người nhà họ Lăng các người, tôi khó mà hả giận được."
Dứt lời, ông ta đánh ra một chưởng đập chết ông chủ Lăng ngay tại chỗ.
"Cha!"
Lăng Tố Như hét lên, khóc như xé ruột gan.
"Ông ngoại! Ông ngoại! Ông làm sao vậy!"
Tiểu Khả Doanh cũng khóc òa lên.
"Ha ha!"
Ông chủ Nam Cung dữ tợn cười nói: "Lăng Tố Như, đứa nhỏ này, là đứa con hoàng của cô và Diệp Bắc Minh nhỉ?"
"Không phải, không phải."
Lăng Tố Như ôm chặt lấy đứa nhỏ, liều mạng lắc đầu: "Đây không phải là con của Diệp Bắc Minh. Đây là đứa nhỏ tôi nhặt được lúc chạy trốn, các ngươi muốn giết cứ giết tôi đi, đừng giết đứa nhỏ này, cô bé vô tội."
"Ha ha!"
Ông chủ Nam Cung cười nói: "Toàn bộ người trong thành phố Vũ Lăng đều biết, ngày đó thái tông nhà tôi bị đám người Diệp Bắc Minh giết chết, hắn liền sốt ruột không chịu nổi dẫn cô đi làm tình. Khi đó đã gieo hạt, đến bây giờ đứa nhỏ vừa hay lớn như vậy, cô còn muốn lừa bổn gia chủ đây hay sao, con bé chính là nghiệt chủng của cô và Diệp Bắc Minh. Tôi phải băm vằm nghiệt chủng của các người mới có thể giải nỗi hận trong lòng!"
Dứt lời, ông ta gọi một đám thần binh ra cướp lấy Tiểu Khả Doanh đang nằm trong lòng Lăng Tố Như, bóp chặt cổ Tiểu Khả Doanh giơ lên cao, Tiểu Khả Doanh bị bóp cổ đến mức khóc không thành tiếng.
"Thả con tôi ra! Ông thả con của tôi ra!"
Lăng Tố Như giống như một kẻ điên loạn, nhào qua muốn giành lấy đứa nhỏ.
"Đi chết đi con điếm."
Ông chủ Nam Cung sắc mặt dữ tợn, một kiếm đâm xuyên qua ngực Lăng Tố Như, chớp mắt lấy mạng cô.
Sau khi giết Lăng Tố Như, ông chủ Nam Cung quăng Tiểu Khả Doanh vứt đi, hai tay cầm kiếm bổ mạnh về phía Tiểu Khả Doanh.
Ngay lúc thanh kiếm sắp chém vào Tiểu Khả Doanh, một cây gậy trúc bỗng bay qua, nháy mắt đâm phập vào mắt ông chủ Nam Cung.
"Á!"
Ông chủ Nam Cung gào lên một tiếng thảm thiết, liên tục lùi về sau.
Mọi người tới xem, chỉ thấy một yêu thú có một con mắt đen tròn lông lá xồm xoàm nhào qua đây.
"Ôi mẹ ơi! Thực Thiết Thú phẩm cấp vô thượng, mau chạy đi!"
Mọi người vô cùng sợ hãi, lập tức nhanh chân bỏ chạy.
Giây tiếp theo!
Bịch!
Khả Doanh rơi xuống trên lưng Thực Thiết Thú, lúc sắp lăn trên mặt đất, được Thực Thiết Thú ôm lại, Thực Thiết Thú còn bóc gậy trúc trên tay cho Tiểu Khả Doanh ăn.
"Hu hu... Muốn mẹ cơ, muốn mẹ cơ!"
Tiểu Khả Doanh khóc như mưa, Thực Thiết Thú đành buông cô bé ra. Tiểu Khả Doanh chạy đến bên, lay lay thi thể của mẹ, khóc như đứt từng khúc ruột.
Thực Thiết Thú nhìn cô bé đáng thương như vậy, kêu lên một tiếng, rất nhiều yêu thú chạy đến liền đào một cái hố, chôn cất Lăng Tố Như và ông chủ Lăng bên dưới, sau đó Thực Thiết Thú ôm lấy Tiểu Khả Doanh đã khóc ngất rời đi.
...
Cùng lúc đó, thành Lan Lăng.
Hoàng triều Thời Quang đã dốc tất cả binh lực của mình, lại còn gọi cả nước thuộc địa, tổng cộng ba nghìn triệu đại quân và hơn một trăm vị Tiên Tôn, đã chiến đấu với Lan Lăng Vương trong hơn một năm.
Cả hai bên đều bị tổn thất nặng nề, một nửa trong số ba nghìn triệu đại quân đã bị tiêu diệt, ba trăm triệu đại quân cũng chỉ còn lại một trăm triệu.
Mà hiện tại, một trăm triệu đại quân đã bị bao vây không kẽ hở, đang dần dần từng bước bị xâm chiếm.
...
Thiên Khu Tinh, Tà Linh giáo.
Một tiếng nổ oành vang dội!
Một tòa nhà nổ tung, một bóng đen bay thẳng vút lên chín tầng mây!
Ngay sau đó, Tà Linh giáo sôi trào.
"Tà Hoàng xuất quan! Trước ngày mừng thọ ba trăm tuổi Tà Hoàng đã xuất quan rồi!"
Chỉ một thoáng sau, các vị giữ vị trí quan trọng trong Tà Linh giáo và các giáo đồ đều huy động lực lượng, quỳ lạy trên mặt đất, đồng thanh hô lớn:
"Cung nghênh Tà Hoàng xuất quan!"
"Cung nghênh Tà Hoàng xuất quan!"
"Cung nghênh Tà Hoàng xuất quan!"
"Ha ha! Ha ha ha!"
Tiếng cười của Tà Hoàng vang dội trời đất.
"Rốt cuộc quả nhân đã đột phá bình cảnh. Đi vào Thái Hư Đỉnh Phong hậu kỳ!"
"Dám hỏi thiên hạ này còn có kẻ nào là đối thủ của quả nhân?"
"Thượng Thanh Tông? Thanh Vân Tông? Tất cả đều là lũ kiến nhỏ bé! Đợi bổn vương đánh bại hết bọn họ, xưng bá sáu tinh vực lớn, thành lập hoàng triều Tà Linh, thống nhất sáu tinh vực!"
"Ha ha! Ha ha ha!"
Giáo đồ Tà Linh giáo vừa nghe vậy, nhất thời mừng rỡ đều hô to tới tấp.
"Chúc mừng Tà Hoàng bệ hạ, lại đột phá cảnh giới, thống nhất thiên hạ, xưng bá ngân hà!"
Dưới sự hô ủng ùn ùn kéo tới, Tà Hoàng từ trên trời giáng trần, đáp xuống trên mặt đất.
"Tả Hữu sứ, giúp quả nhân thay quần áo, Quả nhân phải tuyên chiến tất cả Tiên Tông, hoàng triều, đế quốc của sáu tinh vực lớn!" Tà Hoàng ngạo nghễ nói.
Nhưng mà, chỉ có Hữu sứ đứng dậy.
"Tả Sứ đâu? Không nghe thấy lời của quả nhân nói hay sao?" Sắc mặt Tà Hoàng lạnh lùng trầm xuống.
Hữu sứ yếu ớt nói: "Bẩm Tà Hoàng bệ hạ, Tả sứ... ông ta chết rồi."
"Cái gì!"
Tà Hoàng kinh hãi: "Chết như thế nào?"
"Bẩm Tà Hoàng bệ hạ, là bị một người tên là Diệp Bắc Minh giết chết." Đạp Thiên Tà Vương nói: "Diệp Bắc Minh kia tu vi mạnh bạo, thuộc hạ và hai vị lão tổ Bình Minh, Chính Đình của Thượng Thanh Tông liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Chính Đình của Thượng Thanh Tông còn bị hắn một kiếm giết chết, may mắn thuộc hạ chạy nhanh, nếu không nói không chừng cũng chết thảm dưới bàn tay độc địa của hắn."
"Hơn nữa, Tả Hữu hộ pháp cũng bị Diệp Bắc Minh kia giết chết."
"Cái gì!"
Tà Hoàng vừa sợ vừa giận: "Diệp Bắc Minh này đang ở nơi nào? Quả nhân muốn băm hắn thành trăm mảnh, báo thù rửa hận cho Tả sứ và Tả Hữu hộ pháp!"
"Diệp Bắc Minh kia đã bị một con yêu thú hồng hoang tóm xuống dưới một quặng mỏ đá Nữ Oa được hơn nửa năm, sống không thấy người chết không thấy xác. Vì yêu thú kia rất tàn bạo hung hãn, không ai dám xuống quặng mỏ, cho nên cũng không biết Diệp Bắc Minh kia đã chết hay chưa." Đạp ThiênTà Vương trả lời.
Lúc này Tà Hoàng vung bàn tay to lên: "Hai vị Tà Vương Đạp Thiên Diệt Địa, lập tức thống lĩnh trăm vạn giáo đồ, cùng quả nhân đến chỗ quặng mỏ kia. Nếu như Diệp Bắc Minh không chết, bổn vương sẽ giết hắn. Nếu như chết rồi, bổn vương sẽ đập vụn xương cốt của hắn, thuận tiện đào tung quặng mỏ."
"Vâng! Tà Hoàng bệ hạ!"
Đại quân nhanh chóng hành quân hùng dũng, xuất phát từ Tà Linh giáo đi về phía Thiên Quyền Tinh.
Hai mươi tiếng sau.
Đại quân trùng trùng điệp điệp của Tà Linh giáo đột phá phong tỏa của cổng truyền tống Thiên Quyền Tinh, giết sạch người đang gác cổng truyền tống đế quốc Long Tượng, đi về phía đế quốc Thiên Sư.
...
Lúc này, trong quặng mỏ.
Diệp Thiên đã nghiên cứu hơn một năm cũng không thể nào nghiên cứu ra được cách phá giải quy luật này.
Chung quy là tu vi không đủ, không đấu lại trời.
Mà lúc này, hóa thân của Đạo đã mai danh ẩn tích hơn một năm lại hiện lên.
"Diệp Bắc Minh, chuẩn bị chết cho tử tế đi, người muốn giết cậu lập tức đến ngay đấy!"
Diệp Thiên nghe vậy nhướng mày.
Bảy tên kia đã tới nhanh như vậy rồi sao?
Không khoa học chút nào!