Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1073: Yêu thú từ thuở hồng hoang






“Ồ.”

Hai mắt Diệp Thiên sáng lên khi nghe thấy lời này, hắn vội vàng hỏi: “Cái gọi là mỏ quặng của các người có bao nhiêu quặng vậy?”

“Dạ bẩm chủ công, những mỏ dưới một ngàn tấn được xếp vào loại mỏ nhỏ. Những mỏ từ một ngàn tấn đến mười ngàn tấn là những mỏ tương đối lớn và những mỏ trên mười ngàn tấn là những mỏ lớn ạ.”

“Ngoại trừ lần đầu tiên tôi đến Thiên Quyền Tinh, sau khi cướp được mỏ quặng lớn đó thì tôi chưa từng tìm thấy mỏ quặng nào lớn hơn. Tất cả đều là mấy mỏ quặng nhỏ vài tấn, vài chục tấn và vài trăm tấn thôi ạ.”

Đại tướng Thành Quyền nói.

“Trên dưới một ngàn tấn. Không tệ, không tệ.”

Đột nhiên Diệp Thiên tỏ vẻ vui mừng xen lẫn sợ hãi sau khi nghe điều này, Hắn nhìn về phía Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên rồi nói: “Quỳnh Dao, hãy đưa Lam Duyên quay về Lan Lăng Vương phủ. Sau đó nói với cha của em hãy đến đế quốc Diệu Nhật của Thiên Quý Tinh và bảo quốc vương của đế quốc Diệu Nhật phong tỏa con đường dẫn đến thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ. Đó chính là con đường trên bầu trời cách thành phố Vũ Lăng không xa.”

“Chồng à, em không muốn đi. Em muốn ở cùng anh.” Thượng Quan Quỳnh Dao chu môi nói.

Diệp Thiên hôn một cái lên môi cô ta rồi nói: “Nếu không ngăn chặn con đường đó thì sẽ bất lợi cho chồng của em. Nếu vì chuyện này mà anh chết thì chẳng phải em sẽ trở thành góa phụ sao?”

“Hả?”

Ngay lập tức Thượng Quan Quỳnh Dao nói: “Vậy em sẽ nghe theo lời của chồng. Em không muốn chồng của em phải chết đâu. Em biết tìm ở đâu ra một người chồng tuyệt vời như vậy đây?”

Diệp Thiên cười khúc khích, sau đó lại sai người đi tìm đại soái Viên Hữu Tri và yêu cầu ông ta mang theo năm mươi vị tiên vương đã mượn xác hoàn hồn để trở về với Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên.

Sau khi bàn giao công việc xong xuôi thì Diệp Thiên bảo Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên đợi đại soái Viên Hữu Tri trong dinh thự của thành chủ. Còn hắn lên đường đến đế quốc Thiên Sư cùng với đại tướng Thành Quyền.

Một khi sử dụng bùa tăng tốc cấp cao, tốc độ đã lên tới sáu trăm triệu ki lô mét một giờ. Sau hơn nửa giờ họ đã đến hoàng cung của đế quốc Thiên Sư.

“Đại tướng Thành Quyền, đây là ai?”

Khi họ tiến vào cung điện, quốc vương của đế quốc Thiên Sư nhìn Diệp Thiên và hỏi.

“Đây là chủ công của bản tướng, so với bản tướng còn lợi hại hơn rất nhiều. Ông hãy nhanh chóng sai người dẫn tôi và chủ công đến xem mỏ quặng mới vừa phát hiện đi.” Đại tướng Thành Quyền nói.

“Dạ dạ dạ.”

Quốc vương gật đầu lia lịa. Ông ta cũng không quên hướng tới Diệp Thiên hành lễ và nói hai tiếng chủ công.

Ông ta cho rằng vị chủ công này phần lớn là thái tử võ giáo chân chính, nếu không thì còn trẻ như vậy làm sao có thể là chủ công của đại tướng Thành Quyền được chứ.

Kết quả là ông ta liền phái hai vị thần tướng Thái Hư Đại Thành cùng với trăm vạn đại quân dẫn theo Diệp Thiên và đại tướng quân Thành Quyền tiến vềmỏ quặng phía trước.

Bởi vì quân đội lớn nên hành quân tương đối chậm và phải mất vài giờ để vượt qua một trăm triệu ki lô mét mới đến được một ngọn núi to mấy trăm triệu dặm không có người ở bên trong đó.

Ngay khi mọi ngừng dừng lại thì có thể thấy các đỉnh núi bị san phẳng khắp nơi.

Không cần nghĩ Diệp Thiên cũng biết đây là cách nổ mìn khiến đồi núi nổ tung. Với cách thức này thì từng ngọn núi một sẽ bị nổ tung, có mỏ quặng hay không sẽ biết.

Tất nhiên là núi cao sẽ thuận tiện hơn vì mấy vị Tiên Tôn có thể đẩy hàng ngàn ngọn núi chỉ với một cú đấm. Nếu mặt đất bằng phẳng, sẽ rất phiền phức khi đào giếng.

“Chủ công, đại tướng Thành Quyền. Hai người có nhìn thấy không? Có một cái giếng sâu tự nhiên, nơi đó chính là mỏ quặng. Chính là đội dò xét mỏ quặng đi trước cho nổ mìn, sau khi ngọn núi bị nổ tung thì mới phát hiện có một cái giếng sâu. Khi phóng hỏa xuống dưới thì mới thấy rất nhiều mỏ đá Nữ Oa bên dưới.” Một vị thần chỉ vào một cái giếng cách đó không xa và nói.

Ở gần cái giếng đó có hàng nghìn xác chết bị cắn rách nát tả tơi.

“Đó là yêu thú gì mà khiến các ngươi không tiêu diệt được vậy?” Đại tướng Thành Quyền hỏi.

“Không được, nó rất lợi hại.” Vị thần tướng kia sợ hãi nói: “Sau khi nhận được truyền âm, tôi liền dẫn người kéo đến phóng hỏa vào trong giếng. Sau đó có một con yêu thú rất ngang ngược chạy ra ngoài, rất giống con tì hưu. Nó rất lợi hại, tôi cùng với hai vị phó tướng đại chiến với nó mấy chục hiệp mà tôi đã bị thương. Còn hai vị phó tướng mới nhập môn Thái Hư đã bị xé nát cơ thể. Thật kinh hoàng, tôi quá sợ hãi nên vội vàng bỏ chạy. ”

Xịt.

Đại tướng Thành Quyền và Diệp Thiên đều hít sâu một hơi.

Xé rách thân thể của Tiên Tôn nhập môn, rồi ngay cả Tiên Tôn Đại Thành cũng không thể đánh lại thì điều này cho thấy con yêu thú này đáng sợ như thế nào.

Ít nhất nó đã vượt quá giới hạn của cấp độ tối cao. Đó là tiên thú Thái Ất.

“Vậy chúng ta lại phóng hỏa dẫn dụ nó đến xem sao.” Diệp Thiên thản nhiên nói.

Vừa nói xong thì đại tướng Thành Quyền liền chưởng ra một một quả cầu lửa và ném xuống giếng.

Ngay sau đó.

Gầm.

Một tiếng gầm âm vang và ngang ngược phát ra từ dưới giếng, càng ngày càng lớn. Ngay sau đó họ nhìn thấy một con quái vật to như một con sư tử. Con yêu thú rất giống với một con tì hưu xuất hiện trước mặt đám đông. Nó nhe nanh múa vuốt, gào thét rung chuyển cả đất trời. Thật sự rất đáng sợ.

“Có vẻ như đây là một con yêu thú từ thưở hồng hoang. Khí tràng trên người của nó rất mạnh, lệ khí lại rất nặng. Xem ra đã vượt quá giới hạn của yêu thú tối cao.” Diệp Thiên nói.

“Để thuộc hạ đi xem thử.”

Đại tướng Thành Quyền cũng là một bậc thầy mưu lược dũng cảm. Ông ta không có pháp bảo thần binh trong tay mà chỉ xông lên bằng hai tay không và phô ra pháp thân rồi dùng tay đấm tới một quyền.

“Gầm.”

Con yêu thú kia không hề sợ hãi, lại càng không hề né tránh. Nó đưa thân hình to lớn củ nó ra, nhìn còn cao hơn cả pháp thân của đại tướng Thành Quyền. Cú đấm của ông đánh trúng người nó nhưng nó không hề hấn gì mà còn đẩy lùi ông ta lui lại sau vài bước.

“Thật là khủng khiếp.”

Đại tướng Thành Quyền bị dọa đến mức giật mình sửng sốt.

Tuy nhiên ông cũng ta không hề sợ hãi mà ngay lập tức thể hiện sức mạnh thần công của bản thân. Ông ta đánh vào một quả cầu năng lượng chín màu có kích thước bằng mặt trăng và bắn phá con yêu thú hoang dã.

“Gầm.”

Chỉ nhìn thấy con yêu thú kia gào thét lên một cách điên cuồng. Cái miệng của nó há ra giống như khe nứt trên bầu trời, một luồng năng lượng đáng sợ từ trong miệng nó phun ra đụng vào quả cầu năng lượng chín màu. Quả cầu năng lượng nổ tung trong tích tắc và năng lượng đáng sợ kia tiếp tục quét về phía đại tướng Thành Quyền.

Bùm.

Đại tướng Thành Quyền còn chưa kịp phản ứng thì đã bị trúng chiêu, toàn thân ông ta bị đánh bay xa tới trăm ngàn mét. May mắn thay, nguồn năng lượng này đã bị đánh bay ra ngoài rất nhiều. Nếu không thì tiếng gầm rú điên cuồng của con yêu thú hoang dã này sẽ làm chấn động mạnh tới nỗi phá nát thân thể của đại tướng Thành Quyền.

“Thật kinh khủng.”

Đại tướng Thành Quyền dừng lại trên không trung, hoảng sợ hét lớn: “Chủ công, xem ra cậu phải ra tay rồi. Có yêu thú đáng sợ như vậy canh giữ, e rằng trong giếng không chỉ có nhiều quặng mỏ mà có khả năng chính là một quặng mỏ khổng lồ.”

Khi nghe những lời này thì trái tim Diệp Thiên đập thình thịch.

Đúng vậy, có một con yêu thú đáng sợ như vậy canh giữ thì đâu chỉ là một cái mỏ quặng nặng nghìn tấn được chứ?

Chắc có lẽ phải từ mười ngàn tấn đổ lên.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên hết sức kích động. Lập tức gọi lên Bảo Giám Thiên Địa rồi sử dụng Thiên Lôi Địa Hỏa bắn tới yêu thú.

Có lẽ con yêu thú cũng cảm nhận được sự đáng sợ của thiên lôi địa họa mà nó liền phản ứng nhanh nhất có thể gầm lên một tiếng né tránh.

Ầm.

Thiên Lôi Địa Hỏa đánh hụt, đánh trúng vào ngọn núi trên đầu khiến đất đá nổ tung bay lả tả trong không trung.

“Gào.”

Khi con yêu thú nhìn thấy Thiên Lôi Địa Hỏa đánh hụt thì nó lao về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên không ngừng di chuyển Thiên Lôi Địa Hỏa để đuổi theo nó một vòng. Nó cũng bay một vòng, nhanh đến mức không thể đuổi kịp.

“Đó là một con mãnh thú, con mãnh thú này không có ở Tử Vi Tinh.”

Diệp Thiên vui mừng khôn xiết. Nếu hắn khống chế được con yêu thú này và cưỡi nó thì chắc chắn sẽ đẹp đẽ oai phong lắm đây.

Nghĩ vậy, Diệp Thiên cất Bảo Giám Thiên Địa đi mà phô ra pháp thân rồi gọi ra thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm chém về phía con yêu thú.

“Bùm bùm bùm bùm.”

Diệp Thiên và con yêu thú bay vút lên không trung. Da thịt của con yêu thú dày đến nỗi thanh kiếm Vạn Hồn Huyết Ẩm không thể đâm vào. Khi kiếm đâm vào da nó đã tạo ra một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.

“Thật là lợi hại.”

Diệp Thiên không khỏi sửng sốt.

Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con yêu thú đáng sợ đến như vậy.