Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1068: Thật hào phóng!






"Đây không phải bị điên chứ?"

"Chỉ là một cái yếm thôi, anh ta thực sự kêu giá trên trời là nghìn bảy tỷ?"

"Này e là cố tình tăng giá thôi nhỉ?"

"Hai người phụ nữ bên cạnh anh ta, một cái yếm duy nhất, ai sẽ là người mặc nhỉ?"

"...."

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, nhiều người đã đặt ra nhiều câu hỏi khác nhau.

Chỉ cảm thấy thật không thể hiểu nổi. Chỉ là một chiếc yếm, mặc vào một cái là bay mất nghìn bảy tỷ. Bỏ ra nghìn bảy tỷđể đi mua một vật như này ư. này không phải não bị úng nước rồi sao?

Tuy rằng cái yếm kiểu này ở trên trái đất như vầy cũng được xem là hàng cao cấp, tuy nói các quý cô, phu nhân mặc vào khẳng định là sẽ rất đẹp. Nhưng cũng sẽ không đến mức phải bỏ ra nghìn bảy tỷ để mua nó đúng không?

Bỏ ra nghìn bảy tỷđể mua một cái yếm tơ lụa hàng nội địa, cũng có thể mua được một chiếc với giá một trăm triệu mà!

"Ngựa thật!"

Một thanh niên ngồi ở hàng ghế phía trước vô cùng khó chịu, quay đầu lại nói với người thanh niên kia: "Anh Kế Xuyên, anh có chắc là muốn lấy nó cho người anh thích không? Nếu thật sự như thế, em sẽ tiếp tục kêu tới cái giá không thể có được nó luôn. Nếu như nó thật sự như thế, vậy giờ hãy để cho hắn ta có được nó, đợi ra ngoài rồi mình sẽ cho hắn chết!"

Trương Kế Xuyên không nói gì, nhưng chàng trai bên cạnh lại nói: "Thiếu thành chủ, không phải chỉ có nghìn bảy tỷsao? Chúng ta là người thiếu tiền sao?"

"Khoảng ..."

Thiếu thành chủ gãi đầu cười nói: "Tiểu vương gia nói rất đúng, chỉ có nnghìn bảy tỷ nhỏ nhặt thôi, không đáng kể. Cái này cũng không phải là nhiều lắm. Sẵn đây phải đấu giá cho được nó. Để anh Kế Xuyên tặng cho cô nàng Phương Nguyệt mặc mới được."

Dứt lời, thiếu thành chủ liền hô:

"Hai nghìn mốt tỷ!"

Cả phòng đấu giá, những người khác đã muốn ngưng kêu giá, thiếu thành chủ lại kêu ra mức giá này, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía thiếu thành chủ.

Rất nhiều người vốn định bàn luận về chuyện này trong chốc lát, nhưng trước khi họ bàn luận, Diệp Thiên liền hô theo:

"Ba nghìn rưỡi tỷ."

“Này!” Thiếu thành chủ thốt lên: “Thật không biết xấu hổ, muốn so tiền với bổn thiếu gia đây đúng không? Xem bổn thiếu gia đây làm cho hắn biết thế nào là thua không còn manh giáp!”

Nói đến đây, anh ta đứng dậy và hô:

"Bảy nghìn tỷ!"

Diệp Thiên lập tức hô theo:

"Mười bảy nghìn tỷ."

Hắn không thiếu tiền. Vua của đế quốc Diệu Nhật đã cho hắn cả trăm nghìn tỷ, nhiều tiền như thế hắn vẫn chưa sử dụng được bao nhiêu. Cách thức mà cái yếm da báo này có thể đến được đây mới là điều quan trọng.

"Bà nội cha nó!"

Thiếu thành chủ tức giận xoắn tay áo lên.

Không sai, anh ta không có thiếu tiền, nhưng anh ta thực sự cảm thấy xót xa khi mua một cái yếm với số tiền lớn như vậy.

Vì thế, anh ta không kìm được, quay đầu lại chỉ vào Diệp Thiên, tức giận nói: "Thằng nhóc, mày thật sự muốn ép người như thế sao?"

“Cái gì mà ép người chứ!” Thượng Quan Quỳnh Dao khó chịu nói: “Chồng tôi có tiền, cho rằng cái yếm này phải nhìn tôi mặc mới đẹp, thế nên muốn có được nó không được sao?”

"Ngược lại là anh, nếu không có tiền thì đừng giành. Thật là có gì cứ nói thẳng sao lại còn tỏ ra thẹn quá hóa giận thế chứ!"

“Mẹ nó!” Thiếu thành chủ nghiến răng, tức giận nói: “Con tiện nhân, có tin tôi đánh chết cô không!”

“Làm đi!” Thượng Quan Quỳnh Dao đưa tay ra dấu khiêu khích, vẫn không quên kèm theo một câu khinh bỉ: “Trước mặt chồng tôi, anh chỉ là con kiến, cẩn thận chồng tôi bóp chết anh!”

Phụt!

Diệp Lam Duyên đứng bên cạnh che miệng phụt cười.

"Đần bà thối, hôm nay bổn thiếu gia đây nhất định phải giết cô!"

Thiếu thành chủ bị chọc giận liền ra tay, nhưng lại bị tiểu vương gia nhanh chóng kéo lại: "Thiếu thành chủ, Thượng Bảo Đường là do thái tử mở ra, chớ chọc cho thái tử không vui. Chúng ta đợi ra ngoài rồi xử lý hắn ta vẫn không muộn. "

Nói đến đây, tiểu vương gia còn nói với Trương Kế Xuyên: "Anh Kế Xuyên, một lát xử lý thằng nhóc kia rồi đoạt cái yếm về cho anh nhé".

Trương Kế Xuyên gật đầu đồng ý.

"Hãy chờ đấy!"

Thiếu Thành chủ giận dữ buông lời một cách hung hăng, sau đó ngồi xuống.

"Chờ thì chờ, sợ anh sao!"

Thượng Quan Quỳnh Dao khịt mũi, chồng cô ta lợi hại như vậy, ngay cả Thượng Thanh Tông cũng phải cúi đầu, liệu sẽ sợ mấy tên cậu ấm quần áo lụa là này sao?

“Cô gái, cô làm lớn chuyện rồi.” Bên cạnh có người nhỏ giọng nhắc nhở: “Kia chính là thiếu thành chủ của thành Thiên Thạc, người kia là tiểu vương gia của phủ Bình Nam Vương, còn người kia thuộc giáo phái võ thuật cha nuôi của đại tướng Thành Quyền đến lấy quặng mỏ, phủ thành chủ bán ấn tín chính là do ông ta đề nghị. Cô đắc tội với họ, tôi sợ nhóm của cô chuẩn bị có tai họa giáng xuống rồi!"

"Chuyện này..."

Thượng Quan Quỳnh Dao cảm thấy sửng sốt sau khi nghe được những lời đó.

Thế chẳng phải cô đã mang phiền toái đến cho Diệp Thiên rồi sao?

“Không gì đâu.” Diệp Thiên vỗ nhẹ vai cô: “Nếu em không tranh luận với bọn họ, bọn họ cũng sẽ tự tìm đến chúng ta gây chuyện thôi. Em là tính cách khó ưa, muốn làm gì thì làm, trời có sập xuống tôi cũng sẽ đỡ cho em."

"Chồng tôi thật là tốt!"

Thượng Quan Quỳnh Dao nhếch miệng cười và hôn một cái thật mạnh lên mặt của Diệp Thiên.

Người ở bên nghe thấy chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Ai cũng nghĩ rằng cặp vợ chồng trẻ này không lâu nữa sẽ sinh ly tử biệt.

"Còn ai ra giá hơn mười bảy nghìn tỷ không?"

Lúc này, người trên đài đấu giá hô lớn, lướt nhanh một vòng, không thấy còn ai đấu giá nên liền lấy búa đập vào.

"Vật phẩm đấu giá thứ 380 hôm nay, cái yếm họa tiết da báo, đã được bán với giá mười bảy nghìn tỷ, xin mời vị chủ nhân mới vào hậu trường để nhận đồ!"

"Yay!!!"

Thượng Quan Quỳnh Dao vui mừng hét lên, sau đó kéo Diệp Thiên và Diệp Lam Duyên đến phía sau sàn đấu giá để thực hiện giao dịch thanh toán.

"Mười bảy nghìn tỷđể mua một cái yếm, đúng là tên ngu lắm tiền!"

Mọi người tại địa điểm đấu giá đều nghĩ như vậy.

"Đi, chúng ta ra bên ngoài chặn họ lại!"

Thiếu thành chủ đứng lên, cực kì khó chịu nói.

Tiểu vương gia và Trương Kế Xuyên cũng đứng dậy, ba người cùng nhau rời khỏi hiện trường đấu giá.

Nhìn thấy thế. Nhiều người nghĩ:

"Cặp vợ chồng trẻ kia, ba người các ngươi gặp phải đại họa rồi!"

Lúc này, ba người Diệp Thiên đã vào hậu trường.

Trong hậu viện, chỉ thấy một ông lão ăn mặc hoa lệ đang ngồi trên chiếc ghế bành được đặt giữa bàn bát tiên, trên bàn bát tiên được đặt một cái khay.

Và món đồ được đặt trên khay là vật phẩm đấu giá ngày hôm nay số 380-cái yếm da báo.

Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên lúc bấy giờ tựa như hai dãy núi đứng sừng sững ở kia, lập tức trên gương mặt xinh đẹp của bọn họ đỏ bừng, cảm thấy cái yếm này thật sự rất thần kỳ!

"Cậu trai trẻ đây ra tay thật hào phóng!"

Ông lão ngồi trên chiếc ghế bành đứng dậy nói với sự áy náy: "Vì một cái yếm như thế này, mà bỏ ra mười bảy nghìn tỷ. Họ Lưu tôi đây thật sự cảm thấy rất ngưỡng mộ".

"Ông chủ Lưu chê cười rồi." Diệp Thiên chắp tay làm lễ, sau đó lấy ra năm cái rương đẩy tới trước, nói: "Đây là mười bảy nghìn tỷ, xin mời kiểm tra lại tiền."

Thoạt nhìn, ông chủ Lưu cau mày.

"Này là do quốc vương bệ hạ của đế quốc Diệu Nhật tặng. Chẳng lẽ cậu ta là..."

Nghĩ đến đây,ông chủ Lưu cười nói: “Không cần kiểm tra đâu, họ Lưu tôi đây tin tưởng đây là đủ mười bảy nghìn tỷ.”

Nói xong liền kêu người cất những cái rương đi, đồng thời cho người lấy một vật hình tam giác nhỏ đường vân da beo và một cái yếm bằng lụa tơ tằm.

Thấy vậy, Diệp Thiên càng cau mày lại.

“Những thứ này đều đến từ trái đất, ở nơi khác chưa hề có.” Nghĩ đến đây, lòng hắn càng cảm thấy bất ổn thêm phần tò mò hơn về người nào đã đem những chiêu trò này vào Thiên Quyền Tinh.

"Haha."

Lúc này, ông chủ Lưu mới cười nói: "Cậu đã bỏ ra mười bảy nghìn tỷ, không thể để cậu bị thua thiệt được. Đây là hai bộ, vừa vặn cho hai quý cô đây, mỗi người một bộ"

“Vậy thì cảm ơn rất nhiều."

Diệp Thiên chắp tay hỏi: "Có phòng thử đồ không?"

“Có.” ông chủ Lưu gật đầu.

Diệp Thiên thuận miệng nói: "Để tôi dẫn hai quý cô của tôi đi thử hai bộ đồ này."

Ông chủ Lưu đáp lại và gọi một người hầu dẫn đường, Thượng Quan Quỳnh Dao và Diệp Lam Duyên mỗi người cầm lấy một bộ đồ và theo người hầu đi lên lầu.

Lúc này, Diệp Thiên ngồi xuống một cái ghế khác bên cạnh chiếc ghế bành ở bàn Bát Tiên, hỏi: "Ông chủ Lưu, hai bộ này ở đâu có được?"

“Nó đến từ một ngôi sao nhỏ gọi là Trái Đất đưa đến đây.” ông chủ Lưu đáp.

“Ồ!” Diệp Thiên tỏ vẻ tò mò: “Ông chủ Lưu đã tới đó rồi à?”

“Chưa từng.” Ông chủ Lưu lắc đầu nói: “Là do họ Lưu tôi đây khoảng thời gian trước đây có đến Thế giới Thiên hà ở trung tâm vũ trụ để nhập về một số hàng hóa. Tình cờ phát hiện loại trang phục kì lạ này nên đã mua mười nghìn bộ về bán thử xem có được chào đón ở đây hay không . Thật không ngờ nó lại được bán với giá cao ngất trời như vậy."

Diệp Thiên nghe thế lại càng tò mò: "Ông đã biết bộ trang phục này đến từ trái đất, vậy ông có biết nó đến từ nơi nào của trái đất không?"

"Biết chứ." Ông chủ Lưu nói: "Lúc nhập hàng về tôi có hỏi. Một vùng đất nhỏ bé ở phương Bắc, làm nơi từng thuộc quản lý của Bắc Minh giáo. Cánh cổng truyền tống đột nhiên xuất hiện cách đây một năm. Có người đã bước vào cổng và biết được ngôi sao bé nhỏ này gọi là Trái đất."

"Chỉ có điều vị tu sĩ ở hành tinh đó thật quá cặn bã. Những nhu cầu thiết yếu hàng ngày mà họ sản xuất khá tốt, và những vị tu sĩ đã mang rất nhiều trong số đó vào Tử Vi Tinh."

"Nhưng không được bao lâu thì cánh cổng truyền tống bị chặn, nói rằng các tu sĩ ở đó quá cặn bã nên không cho bọn họ bước vào Thánh địa Tử Vi Tinh."

"Thế nên cậu muốn đến Trái đất sao? Tôi e rằng không thể thông qua Tử Vi Tinh mà vào được cánh cổng truyền tống"

“Thì ra là thế!"

Diệp Thiên sau khi nghe lời này gật đầu đầy ẩn ý, sau đó hỏi: "Vị tu sĩ ở Tử Vi tinh kia, muốn giết hại Trái đất hay sao?"

“Cái này họ Lưu tôi đây không có nghe nói qua.” Ông chủ Lưu lắc đầu, sau đó cười nói: “Chỉ nghe nói vàng ở Trái đất rất hiếm, hơn nữa những người đạo Nho chính thống cũng tàn phá không chịu được. Các tu sĩ của Tử Vi Tinh hẳn là không đến mức như thế, hoàn toàn là dân bản xứ làm ra thôi."

Diệp Thiên gật gù đồng ý.

Nghĩ đến đây hẳn là vẫn chưa phát hiện ra, Diệp Bắc Minh hắn ta có một đám vợ con ở trên trái đất, nếu bị phát hiện, hắn sợ rằng cả Tử Vi tinh đều xôn xao lên mất, bảy vị tiên đế phải phái người đi tìm tung tích của hắn, quyết không để hắn đưa họ qua được cánh cổng truyền tống kia.

Một điểm nữa là các tu sĩ của Tử Vi Tinh chắc chắn không quan tâm đến một trái đất bé tẹo như hạt vừng, nên họ cũng sẽ không muốn hiểu sâu về nó, họ chỉ đi dạo vòng quanh, cảm thấy những món đồ này cũng không tệ lắm, nên muốn mang một ít trở về bán.

Đại khái có thể chắc chắn rằng vợ con của hắn vẫn được bình an vô sự, hơn nữa cánh cổng truyền tống cũng bị phong tỏa, trái tim đang thấp thỏm lo âu của Diệp Thiên cũng vì thế mà cảm thấy được nhẹ nhõm đôi chút.

"Xem ra tôi phải nhanh chóng kết thúc công việc ở đây, sớm trở về Trái đất, kẻo ngày nào đó cánh cổng bị mở ra, tôi sợ rằng sẽ xảy ra chuyện không hay."

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên đi lên lầu.

Vừa lên lầu, ông chủ Lưu đã bí mật nói nhỏ:

"Thái tử điện hạ, nếu tôi đoán không sai, cậu Diệp là đang ở Thượng Bảo Đường. Cậu ta là người đã bỏ ra mười bảy nghìn tỷđể mua được cái yếm có họa tiết da báo, năm chiếc rương đựng tiền đều có con dấu của quốc vương bệ hạ của đế quốc Diệu Nhật."

"Được, bổn cung lập tức tới đó."