Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1049: Không thể dạy con nít!






Tiếng hét lớn như vang dội như tiếng chuông kêu, ma lực cực mạnh, người nơi đây tạm thời mất hồn trong giây lát, cho dù là thành chủ Thái Hư Cảnh cũng như bị điểm huyệt sau tiếng hét lớn này, mũi kiếm đâm về phía ngực của Diệp Thiên khựng lại trong tích tắc.

Khi mọi người hoàn hồn, bọn họ trông thấy một lão tướng mặc giáp đen, dẫn hai lão tướng mặc giáp vàng xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

Keng!

Lão tướng mặc giáp đen búng tay vào mũi kiếm của thành chủ, tay thành chủ bị chấn động run lên, sơ suất một cái, kiếm rơi xuống đất.

“Cha,cha đến rồi!”

Thượng Quan Quỳnh Dao rất là kinh ngạc mừng rỡ mà chạy đến, cô ta nhảy cẫng lên ôm cổ lão tướng mặc giáp đen, treo trên người ông ta như một con lười.

“Ha ha!”

Lão tướng giáp đen cười sang sảng, ôm mông Thượng Quan Quỳnh Dao bằng hai tay như ôm con nít, nói: “Con bé chết tiệt, lớn như thế này mà còn muốn cha ôm, không sợ người ta cười cho à!”

“Con gái không sợ bọn họ chê cười!” Thượng Quan Quỳnh Dao ngẩng đầu kiêu ngạo, tựa đầu vào vai lão tướng giáp đen.

Diệp Thiên trông thấy, bắt đầu nhớ Như Lan, chẳng phải con gái bảo bối nhà mình cũng như thế à?

“Tiết Định Nguyên, thành chủ của thành cổ Thiên Thánh, bái kiến Lan Lăng Vương!” Lúc này thành chủ mới hoàn hồn, chắp tay quỳ một gối xuống.

“Bái kiến Lan Lăng Vương!”

Toàn bộ cấp dưới của thành chủ quỳ hai gối cúi lạy.

“Bái kiến Lan Lăng Vương!”

Ngoại trừ Diệp Thiên và Lạc Tuấn Tú, tất cả mọi người ở đây đều cúi chào làm lễ, mặc dù Lạc Tuấn Tú không làm nhưng cũng chắp tay cúi đầu chào chín mươi độ. Chỉ có Diệp Thiên, ban nãy như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy.

Nhưng mà Lan Lăng Vương đưa lưng về phía hắn, không trông thấy, nhưng vì Thượng Quan Quỳnh Dao dựa vào vai chaa mình, quay mặt với Diệp Thiên nên trông thấy, bèn bĩu môi với hắn, dứ dứ nắm tay ra hiệu hắn dám trêu đùa bản quận chúa, bản quận chúa sẽ nhờ chaa đánh anh.

Chẳng những Diệp Thiên không sợ mà còn cong ngón tay ra thế móng vuốt ưng, Thượng Quan Quỳnh Dao vừa nhìn là mặt đỏ tận cổ.

“Đứng lên cả đi.” Lan Lăng Vương nói.

Mọi người nói cảm ơn rồi đứng dậy, Lan Lăng Vương thả Thượng Quan Quỳnh Dao xuống, nhìn về phía thành chủ, lạnh lùng nói: “Tiết Định Nguyên, ông có ý gì vậy? Ngay cả con gái cưng của tôi mà ông cũng dám đụng vào, tưởng bản vương không biết cáu à?”

Thành chủ nghe xong là vội chắp tay khom người giải thích: “Lan Lăng Vương bớt giận, con của hạ quan bị giết, quận chúa ngăn cản hạ quan báo thù cho con mình, hạ quan tức giận một chốc mới thất lễ ra tay với quận chúa, mong rằng Lan Lăng Vương tha tội!”

Không chỉ có quyền lực chức vị mà cảm thực lực của Lan Lăng Vương cũng nghiền nát ông ta. Ông ta chỉ vừa đạt được chút thành tựu Thái Hư, Lan Lăng Vương đã đạt đến Thái Hư Cảnh Đại Thành tủng kỳ, là tướng già trong triều, danh tiếng và uy vọng vang khắp Thiên Khôi Tinh, ông ta nói không sợ là giả.

“Cha, con của ông ta hung tàn cưỡng bức dân nữ, Diệp Bắc đến cứu, con của ông ta muốn giết Diệp Bắc, bị Diệp Bắc lỡ tay giết chết. Theo lý mà nói thì Diệp Bắc vô tội, ông ta không nên giết Diệp Bắc nên con mới ngăn cản.” Thượng Quan Quỳnh Dao giải thích.

“Lan Lăng Vương, không phải như thế!” Thành chủ nói ngay: “Con tôi có trả tiền, chỉ có thể coi là đi chơi bời, không thể coi là cưỡng bức. Diệp Bắc không có tư cách ngăn cản, nhưng không chỉ ngăn cản mà hắn còn tàn sát con tôi, tội này phải phạt!”

“Đúng vậy Lan Lăng Vương, thiếu thành chủ ăn bánh trả tiền, chuyện bắt gian là chuyện của phủ thành chủ, không phải chuyện của Diệp Bắc, hắn không có quyền bắt bớ!” Lạc Tuấn Tú cũng nói.

“Hừ!”

Lan Lăng Vương hừ một tiếng: “Bản vương mặc kệ mấy thứ lung tung này, lần này bản vương đến đây là để giao dịch với Diệp Bắc, hắn là khách của bản vương, bất kể hắn đã phạm tội gì, bản vương nói hắn vô tội là vô tội, ai không phục thì đến tìm bệ hạ tố cáo bản vương đi!”

Thành chủ: “…”

Khác gì ức hiếp người ta chứ?

“Lan Lăng Vương, chuyện này hơi…”

Chẳng đợi Lạc Tuấn Tú dứt lời, Lan Lăng Vương đã cắt lời anh ta: “Từ khi nào thì một tên người vai dưới như cậu dám nghi ngờ lời bản vương nói? Cậu còn chưa đủ tư cách nói chuyện với bản vương, gọi thái tổ của cậu tới đây mới có tư cách nói chuyện với bản vương.”

Lạc Tuấn Tú: “…”

Anh ta chẳng dám đánh cái rắm nào, đành phải lùi qua một bên.

“Hừ!” Thượng Quan Quỳnh Dao kiêu căng hất cằm, rất là đắc ý.

Bấy giờ, Lan Lăng Vương quay người nhìn Diệp Thiên, hỏi: “Cậu chính là Diệp Bắc?”

“Đúng vậy.” Diệp Thiên gật đầu.

“Ha ha!” Lan Lăng Vương cười nói: “Rất tốt, rất tốt, tuổi còn trẻ mà có thể đánh thắng tu vi của thiếu thành chủ, có chỗ đứng trong bảng Trường Sinh rồi đấy, xứng đáng đắp nặn thành người tài.”

“Đừng tham gia mấy cuộc kiểm tra đó nữa, đi đánh giặc với bản vương được không? Bản vương phong cậu làm chỉ huy được chứ?”

Diệp Thiên cười nói: “Lan Lăng Vương, chúng ta làm giao dịch là đủ rồi, ông bảo tôi làm quận mã tôi cũng không thể đưa những thứ này cho ông miễn phí.”

Lan Lăng Vương: “…”

Thằng nhóc này có tâm kế sâu dày đấy, biết bản vương muốn lôi kéo quan hệ để hắn bán rẻ mấy thứ đồ kia cho bản vương, coi bộ hắn thích hợp với việc buôn bán, không thích hợp đánh giặc.

“Ha ha!”

Nghĩ đến đây, Lan Lăng Vương cười nói: “Giao dịch thì giao dịch, sáu ngàn cân đá Nữ Oa đây này.”

Dứt lời, ông ta lấy đá Nữ Oa từ nhẫn không gian ra, đổ đầy đất.

“Mẹ tôi ơi!”

Khiến ánh mắt người xem xung quanh sáng rực lên.

Cho dù là Lạc Tuấn Tú cũng sáng mắt, nhiều đá Nữ Oa như thế, có thể khiến tu vi tăng rất nhiều!

Sau khi Diệp Thiên kiểm tra xong, bèn thu vào nhẫn không gian với vẻ hài lòng, lấy roi đánh tiên ra đưa cho Lan Lăng Vương.

“Đây là bảo bối gì mà có giá trị bằng nhiều đá Nữ Oa như thế?”

Trong lòng rất nhiều người bắt đầu tự hỏi. Mà lúc này, Lan Lăng Vương sử dụng tiên pháp, kích hoạt roi đánh tiên, ánh sáng chín màu tỏa sáng khắp cả sảnh.

“Trời ạ! Thần binh tối cao! Vậy mà Diệp Bắc có thần binh tối cao!”

Khiến mọi người ở đây sợ đến mức ngây ra.

“Bảo bối tốt, cấp tám tối cao, bảo bối tốt!”

“Cái gì?”

Mọi người ngây ra như phỗng, thế mà Diệp Bắc có thần binh cấp tám?

Ngay cả Lạc Tuấn Tú cũng kinh ngạc há to miệng, nhà họ Lạc bọn họ chỉ có thần binh cấp sáu là cao nhất, lại còn chỉ có một cái, vậy mà Diệp Bắc lại có thần binh cấp tám, hắn lấy đâu ra?

Trong bụng anh ta cực kỳ hoảng sợ, cũng hiểu được tại sao Lan Lăng Vương phải cứu anh ta. Đừng nói là sáu nghìn cân đá Nữ Oa, cho dù là sáu mươi ngàn cân cũng chẳng đủ cho một thần binh tối cao. Vì ở Thiên Khôi Tinh, không có nổi ba cái.

“Lan Lăng Vương đừng quên giao bốn ngàn cân còn lại nhé.” Diệp Thiên nhắc nhở.

“Cậu yên tâm đi!” Lan Lăng Vương vỗ ngực nói: “Bản vương đã sai người đi khắp các hành tinh thua mua đá Nữ Oa với giá cao, đảm bảo trong vòng một tháng sẽ tìm được bốn ngàn cân cho cậu, không bao giờ hãm hại cậu!”

“Vậy là được rồi.”

Diệp Thiên gật đầu, ôm Diệp Lam Duyên vào phòng, đóng cửa cái “rầm”.

“Tên nhóc này sốt ruột chơi gái thế, không thèm lôi kéo quan hệ tốt với bản vương.” Lan Lăng Vương rất là khó hiểu, sau đó lắc đầu: “Không thể dạy con nít chỉ lo chơi đàn bà, có triển vọng gì chứ?”

“Chaa nói rất đúng, Diệp Bắc là tên lưu manh! Quỷ háo sắc!” Thượng Quan Quỳnh Dao tức giận đến mức thở hổn hển nói, lòng cô ta nói, bản quận chúa cứu anh, anh còn không thèm cảm ơn, lại chỉ biết chơi gái, đúng là hết thuốc chữa!

Lan Lăng Vương cười ha ha rồi nhìn thành chủ: “Tiết Định Nguyên, mặc dù Diệp Bắc không phải người đáng để đắp nặn thành tài nhưng đó là chủ nợ của bản vương, ông không thể đụng vào, nếu người này chết, bản vương tính sổ với ông, bản vương không muốn thiếu tiền một người chết.”

“Vâng thưa Lan Lăng Vương.”

Thành chủ làm gì được nữa? Chỉ đành ủ rũ dẫn người bỏ đi.

Trong phòng.

“Diệp Bắc, tôi không muốn tiếp tục, ban nãy do nóng đầu, bên giờ tôi tỉnh táo rồi, tôi không muốn vì một phút nóng đầu mà sau này tu vi không thể tiến bộ được nữa.” Diệp Lam Duyên cúi đầu nói.

“Nhưng mà tôi… thật sự thích anh.” Cô ta đỏ mặt bổ sung, sau đó che mặt chạy ra khỏi phòng, sợ rằng nếu còn ở lại thì sẽ rơi vào tay giặc.

Diệp Thiên mỉm cười.

“Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ cho tôi.”



Hai ngày sau, cuộc khảo thí của Thượng Thanh Tông bắt đầu.

Sáng sớm cùng ngày, Diệp Thiên và nhóm người Diệp Lam Duyên rời khỏi Cát Tiên, đi về hướng Thượng Thanh Tông.