Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1046: Diệp Bắc, cứu mạng!






Lúc này, tại phòng chữ thiên số tám.

Diệp Thiên được Thượng Quan Quỳnh Dao đưa vào trong, có hai người đàn ông cao lớn đi theo sau, sau đó đóng cửa lại.

“Quận chúa muốn lấy đồ trên người tôi, vậy không thể bảo bọn họ đi ra ngoài sao? Có người nhìn thấy, tôi xấu hổ lắm.” Diệp Thiên cười.

Thượng Quan Quỳnh Dao nghe vậy, cười khinh thường: “Anh cho rằng tôi sẽ lấy cái gì của anh cơ chứ?”

“Thứ phụ nữ muốn trên người tôi, ngoài thứ tinh hoa đó ra, thì còn có cái gì nữa?” Diệp Thiên cười xấu xa: “Nếu cô muốn. Tôi có thể cho cô một, một trăm, bình thường tôi thường có thể phóng xa một trăm triệu con đấy. Vậy phí giao dịch là ba trăm tỉ nhé!”

Thượng Quan Quỳnh Dao nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, đấm vào ngực Diệp Thiên, dậm chân tức giận nói: “Tên lưu manh nhà anh, ai muốn thứ đó của anh chứ, anh nghĩ quận chúa ta đây là loại người gì vậy hả?”

“Nhưng trên người tôi chỉ có cái đó thôi!” Diệp Thiên khoát tay: “Cô không muốn cái này, vậy thì cô muốn cái gì?”

“Anh, anh, anh...”

Thượng Quan Quỳnh Dao run lên: “Tôi thật muốn đánh chết anh!”

“Thứ tôi muốn là roi vàng thần binh tối cao, chứ không phải cái đó, anh có cho tôi bao nhiêu báu vật đi nữa tôi cũng không cần.”

“Thật kinh tởm. Nếu sớm biết anh là loại người như vậy, quận chúa ta đây đã không cứu anh rồi, thật là tức chết mất thôi!”

Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp của cô ta như sắp bốc cháy, cô ta cắn chặt môi, nắm chặt tay lại, như thể sắp đánh chết Diệp Thiên vậy.

“Không thú vị gì cả.”

Diệp Thiên thở dài, ngồi trên ghế, vắt chân lên nói: “Tôi cứ tưởng rằng cô muốn cái đó cơ. Trên đường đã suy nghĩ rất nhiều rằng phải làm sao để cho cô vừa lòng đây, ít nhất sau khi tìm tôi vài lần tôi cũng sẽ được ít lãi, thật không ngờ, không ngờ.”

“Anh, anh... nói lại lần nữa xem, tôi sẽ giết chết anh!” Thượng Quan Quỳnh Dao rút roi da ra, tức giận nói: “Tôi muốn roi vàng thần binh tối thượng, anh có giao nó ra đây không!”

“Không giao.” Diệp Thiên lắc đầu hỏi: “Tôi chỉ là tò mò, làm sao cô biết tôi có roi vàng thần binh tối thượng?”

“Hừ!” Thượng Quan Quỳnh Dao nói một cách tự hào: “Công ty vận tải cấm những người nhà họ Diệp được sử dụng dịch vụ. Nếu như đi xe, anh phải mất rất nhiều tiền thế chấp mới có thể đi được, nhưng anh lại có thể đem theo nhiều người nhà họ Diệp như vậy lên chiến hạm Tinh Không, quản lý Trương cũng không đuổi các người đi. Lúc đó tôi đã lập tức nhận ra điểm khác thường rồi.”

“Chính vì vậy tôi đã âm thầm nhắn tin cho công ty vận tải để kiểm tra.”

“Sau khi điều tra, hóa ra trên người anh có một cây roi vàng cấp tám, vốn có một đôi, nhưng chỉ mang theo có một cái, nên chỉ có thể phát huy uy lực của cấp sáu mà thôi.”

“Hơn nữa, quản lý Trương đã đưa ra mức giá nghìn tỷ đồng để mua nó. Cuối cùng, hai người đã đạt được thỏa thuận bán với mức giá mấy tấn đá Nữ Oa.”

“Tôi nói có đúng không?”

Cô ta hỏi với một nụ cười đắc ý trên môi.

“Đúng.” Diệp Thiên gật đầu: “Không ngờ suy nghĩ của quận chúa lại sâu sắc đến như vậy, đến chuyện này mà cô cũng có thể điều tra ra.”

“Đương nhiên rồi!” Thượng Quan Quỳnh Dao nói một cách tự hào: “Quận chúa ta đây ở trong phủ của Lan Lăng Vương, thường xuyên xét xử các vụ án và đòi lại công lý cho người khác. Nếu tôi không có khả năng nhìn ra điểm khác lạ đó, thì làm sao ba tôi có thể yêu thương tôi, sử dụng nhiều tài nguyên để đưa tôi vào Trường Sinh bảng được chứ?”

“Lợi hại!” Diệp Thiên giơ ngón tay cái lên.

“Ha ha!” Thượng Quan Quỳnh Dao tự hào cười, sau đó nghiêm túc hỏi: “Rốt cuộc anh có chịu đưa nó ra không?”

“Cô như thế này là đang ép buộc hay muốn giao dịch với tôi vậy hả?” Diệp Thiên hỏi, sau đó nói thêm một câu: “Làm một cuộc giao dịch đi, phải có một chút lãi mới được chứ, nếu cô muốn buộc tôi phải đưa nó, thì tôi cũng không thể cứ thế đưa cho cô được.”

“Đương nhiên là phải có tiền rồi. Quận chúa ta đây không bao giờ cướp đồ của người khác.” Thượng Quan Quỳnh Dao giơ ngón tay lên: “Mười nghìn tỷ đồng thì sao?”

“Không nhiều như vậy đâu.” Diệp Thiên lắc đầu: “Tôi chỉ muốn đá Nữ Oa thôi.”

“Vậy thì không được nhiều lắm đâu.” Thượng Quan Quỳnh Dao lắc đầu nói: “Ba tôi chỉ có sáu nghìn cân mà thôi. Tôi vẫn phải giữ nó để tu luyện.”

“Vậy thì hãy hỏi ba cô đi, đưa trước sáu nghìn cân, còn bốn nghìn cân thì phải giao cho tôi trong vòng một tháng. Nếu ông ấy chịu thì tôi sẽ bán, nhưng tôi phải xem hàng trước khi giao dịch, nếu không thì không thể đưa đồ cho cô trước được.” Diệp Thiên nói.

Thượng Quan Quỳnh Dao chống cằm suy nghĩ rồi nói: “Được thôi, tôi sẽ hỏi lại ba tôi một chút vậy.”

Kết quả, sau khi cô ta sử dụng truyền âm, rất nhanh sau đó giọng nói của Lan Lăng Vương cùng truyền đến.

“Con gái cưng của ba, thằng nhóc họ Diệp kia muốn trao đổi với con thật sao?”

“Anh ta muốn đá Nữ Oa, trước tiên ba phải đưa cho anh ta sáu nghìn cân. Anh ta sẽ đưa hàng cho ba, bốn nghìn cân còn lại, ba có thể trả sau trong vòng một tháng.” Thượng Quan Quỳnh Dao nói.

“Được thôi!” Lan Lăng Vương vui vẻ nói: “Ba sẽ nhanh chóng chuẩn bị!”

Truyền âm bị cắt đứt, Thượng Quan Quỳnh Dao cất đá truyền âm đi, nhìn Diệp Thiên nói: “Ba tôi đồng ý giao dịch rồi. Hiện tại ông ấy đang trên đường tới, anh có thể ở đây chờ.”

“Được.”

Diệp Thiên gật đầu, nếu quản lý Trương muốn hàng. Thì cùng lắm hắn sẽ luyện thêm một món thần binh cấp sáu khác để bán, Thủy Lam Tinh có thể chế tạo ra thần binh cấp sáu, tài nguyên ở đây lại phong phú hơn so với Thủy Lam Tinh, vì vậy sẽ không có gì khó khăn để chế tạo một món thần binh cấp sáu khác cả.

...

Lúc này, tại phòng số mười sáu.

“Diệp Lan, Diệp Hồng, Diệp Hoa, các em nói xem quận chúa Quỳnh Dao gọi Diệp Bắc vào phòng để làm gì vậy nhỉ?” Diệp Lam Duyên hất hàm nói.

Diệp Lan nhếch mép cười: “Một nam một nữ ở trong phòng ngoài làm chuyện đó ra thì còn làm được chuyện gì nữa cơ chứ?”

“Hả?” Diệp Lam Duyên nhướng mày: “Không thể nào, Diệp Bắc mà lại được quận chúa nhìn trúng hay sao?”

“Thực ra em thấy Diệp Bắc cũng khá đẹp trai đấy!” Diệp Hồng nói: “Quận chúa đã cứu anh ấy hai lần, chắc hẳn đã bị anh ấy thu hút nên đã gọi anh ấy vào phòng và nói chuyện, cùng cô ấy... làm chuyện này chuyện kia.”

Diệp Lam Duyên lập tức trở nên không vui, đứng lên nói: “Chị phải gọi Diệp Bắc trở về, không thể để cho quận chúa cưỡng ép anh ấy như vậy được.”

Phì!

Diệp Lan cười giữ Diệp Lam Duyên lại hỏi: “Chị Lam Duyên, nói không chừng Diệp Bắc còn rất vui vẻ là đằng khác ấy chứ, nếu chị gọi không chừng anh ấy sẽ nổi giận đó.”

“Giận thì giận, chị phải gọi anh ấy trở về!” Diệp Lam Duyên bỏ tay Diệp Lan ra, xoay người bước đi.

Diệp Lan lập tức nở nụ cười: “Chị Lam Duyên này, không phải chị thích Diệp Bắc rồi đó chứ?”

“Em đang nói nhảm gì vậy, chị, chị… không có!” Diệp Lam Duyên quay người lại nói, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ bừng lên.

“Ha ha!” Diệp Lan cười: “Nhìn mặt chị đỏ bừng lên rồi kìa, nhất định là chị thích Diệp Bắc rồi.”

“Hừ, yêu thế nào thì nói như vậy, dù sao chị cũng phải gọi Diệp Bắc về.” Nói xong, cô ta xoay người mở cửa phòng bước ra ngoài.

“Này, người đẹp, định đi đâu vậy hả?”

Vừa mở cửa thì nhìn thấy đám người của thiếu thành chủ, Lạc Tuấn Tú xuất hiện ở ngoài cửa, thiếu thành chủ cười nói.

“Các... các người muốn gì?” Diệp Lam Duyên đột nhiên hoảng sợ.

“Làm gì ư? Cô biết rõ mà.” Lạc Tuấn Tú lạnh lùng nói, sau đó lập tức kéo Lam Duyên ôm vào trong lòng.

“A...”

Diệp Lam Duyên đang định hét lên thì bị Lạc Tuấn Tú che lại, sau đó anh ta vác cô ta lên vai và rời đi.

“Anh làm gì vậy! Thả chị Lam Duyên ra!”

“Ha ha!”

Thiếu thành chủ cười xấu xa, đi tới vác Diệp Lan lên vai rồi đưa đi, nói: “Còn lại hai người, ai muốn chống cự thì cứ thử xem.”

“Hai người này thật xấu xa, tôi không muốn!”

Sau đó bọn họ lắc đầu rời đi.

Diệp Hồng và Diệp Hoa thở phào nhẹ nhõm, khi thấy họ đã rời đi, họ hét lên: “Diệp Bắc! Cứu mạng! Chị Lam Duyên và Diệp Lan bị bắt đi rồi!”