Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 1012: Gảy một khúc






"Lăng gia chủ chết thật thảm mà."

"Đúng vậy, nhà Nam Cung thật quá đáng, đến tận cửa cướp dâu không thành, thẹn quá hóa giận mà cho người đánh chết Lăng gia chủ, còn tuyên bố nếu cô Lăng không chịu nghe theo, thì sẽ không cho đưa tang, phủ liễm cũng đã bảy ngày rồi, theo phong tục hôm nay cũng là ngày nên đưa tang, cũng không rõ nhà họ Lăng có dám đi đưa tang hay không nữa."

"Cậu Từ cũng thật là hèn nhát, là thanh mai trúc mã với cô Lăng. Khi nhà họ Lăng xảy ra chuyện, anh ta cũng không dám đứng ra bênh vực, thực sự không đáng mặt đàn ông mà."

"Gia thế nhà Nam Cung quá lớn, Từ Ngạn Bân nào dám đứng ra? Hừ, chết cũng không biết mình chết như thế nào!"

"..."

Phía bên ngoài của biệt phủ nhà họ Lăng, hàng ngàn hàng vạn dân chúng của thành phố Vũ Lăng đang vây quanh, nghị luận một cách sôi nổi.

"Đạo hữu, Lăng gia chủ này bị giết, rốt cuộc chân tướng là như thế nào? Còn tiếng đàn này nữa, là do người nào chơi vậy?" Diệp Thiên hỏi một thanh niên tu sĩ ở bên cạnh.

Thanh niên tu sĩ quan sát Diệp Thiên một lát, hỏi: "Nghe giọng nói của đạo hữu, chắc không phải là người bản xứ ở Vũ Lăng phải không?"

Diệp Thiên cười ha ha, gật đầu nói: "Tôi là người đến từ nơi khác, nghe thấy tiếng đàn này cảm thấy rất say mê động lòng người, cho nên mới tò mò không biết là người nào đang chơi."

"Thành phố Vũ Lăng này, người có thể đánh đàn hay như vậy, ngoài trừ Lăng gia chủ, cũng chỉ có cô Lăng mà thôi." Thanh niên tu sĩ nói.

Sau đó anh ta lại thở dài, tiếp tục nói: "Cô Lăng này, là một đại mỹ nữ được thanh niên trai tráng ở thành phố Vũ Lăng công nhận, ai ai nằm mơ cũng muốn cưới cô làm vợ làm thiếp."

"Mà cô Lăng, cùng với Từ Ngạn Bâncậu chủ nhà họ Từ là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư, tình đầu ý hợp, cách đây mấy ngày cậu Từ đã tới nhà họ Lăng cầu hôn, cô Lăng không từ chối, Lăng gia chủ cũng đồng ý cho hôn nhân này."

"Thế nhưng cậu chủ Nam Cung nghe nói cậu chủ Từ tới cửa cầu hôn, nên vô cùng tức giận, mang theo gia đinh xông vào nhà họ Lăng, đập toàn bộ sính lễ của cậu chủ Từ, tuyên bố muốn tranh giành cô Lăng cùng với cậu chủ Từ, thời gian là mười năm, nếu như trong vòng mười năm không thể theo đuổi cô Lăng, anh ta sẽ để cậu chủ Từ cưới cô Lăng, còn nếu như theo đuổi được, Nam Cung Cẩn anh ta sẽ cưới cô Lăng."

"Đương nhiên cậu Từ không đáp ứng chuyện đó. Thế nhưng cậu chủ Nam Cung này là nội môn đệ tử của Thanh Vân Tông, nhà họ Nam Cung lại là Tiên Tôn thế gia, còn nhà họ Từ chỉ là Tiên Vương thế gia, tranh giành nữ nhân với người có thế lực lớn như cậu chủ Nam Cung, làm sao có thể cạnh tranh nổi?"

"Lúc đó cậu chủ Nam Cung không vui, đùng một cái liền cho cậu chủ Từ một cái tát, buông ra những lời hung ác, nói rằng nếu anh ta không đáp ứng, sẽ bị đánh chết ở trước mặt cô Lăng."

"Khi ấy cô Lăng liền tức giận, che chở cho cậu chủ Từ và nói với cậu chủ Nam Cung: "Loại người ngang ngược vô lý, ỷ thế hiếp người như anh, tôi mãi mãi cũng không thèm để ý!"

"Cậu chủ Nam Cung liền bùng nổ tại chỗ, cũng tát cô Lăng một cái và nói: Tôi cho cô thể diện mà cô cũng không cần, còn dám nói bổn thiếu ta đây ngang ngược vô lý, ỷ thế hiếp người, vậy bổn thiếu ta sẽ ngang ngược vô lý, ỷ thế hiếp người cho cô xem!"

"Sau đó cậu chủ Nam Cung liền gọi người hầu túm cô cô Lăng cưỡng ép đi ra ngoài."

"Cậu Từ kia cũng thật hèn nhát, cũng không dám đi ngăn cản, chính là Lăng gia chủ thương con gái liền ngăn cản hành vi thô lỗ của cậu chủ Nam Cung, nên nhất thời sơ ý làm cậu chủ Nam Cung bị thương. Nam Cung gia chủ biết được, nên phái cao thủ đi trả thù Lăng gia chủ.

"Sau đó liền đánh nhau, Lăng gia chủ cũng bị đánh chết. Điều ghê tởm nhất chính là cậu chủ Nam Cung còn buông ra những lời như nếu cô Lăng không nghe theo anh ta, vào ngày đưa tang anh ta sẽ làm cho thi thể của Lăng gia chủ nổ tung, khiến cho ông ấy không có cách nào mồ yên mả đẹp.”

"Haizz."

Một hơi nói đến đây, thanh niên tu sĩ một lần nữa thở dài một hơi: "Từ xưa đến nay, hồng nhan thì họa thủy, nữ nhân quá xinh đẹp, chính là một tai họa, đường đường là nhà họ Lăng, cứ như vậy mà bị phá hủy, cũng không biết liệu rằng hôm nay có tổ chức đưa tang thành công cho Lăng gia chủ hay không nữa."

Nghe đến đây, Diệp Thiên xem như cũng đã rõ ràng đầu đuôi sự tình.

Thế là hắn lại hỏi: "Cậu có biết tên của cây đàn mà cô Lăng đang gảy tên là gì không?"

Bên trên vô thượng mãn cấp pháp bảo Di Âm Hỗn Độn của hắn, có khắc bốn chữ Di Âm Hỗn Độn theo lối chữ lệ, cây đàn này cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể điều khiển được nếu như họ muốn, cho dù là Tiên Tôn, không biết thần chú bí mật thì cũng không có cách nào có thể khống chế.

Tuy nhiên, vẫn có thể đàn tấu bài nhạc, chỉ là không có lực sát thương mà thôi, giống như một cây đàn bình thường vậy, có điều khi đàn tấu ra âm điệu, âm sắc phát ra hay hơn rất nhiều so với cây đàn bình thường.

Cho nên, cho dù là Di Âm Hỗn Độn bị xem như một cây đàn bình thường. Nó cũng là một cây đàn nổi tiếng, hẳn là có chút tiếng tăm ở bên ngoài.

Tất nhiên, thế gian muôn màu muôn vẻ, cũng không loại trừ khả năng có cây đàn do cao nhân chế tạo ra, âm điệu tương tự với thái cổ di âm. Do đó, khi chưa nhìn thấy cây đàn, chỉ dựa vào âm thanh hắn cũng không thể trăm phần trăm xác định đó là do Di Âm Hỗn Độn phát ra.

Nếu như là Di Âm Hỗn Độn, hắn đương nhiên phải đi lấy lại cây đàn, nhân tiện làm thuận nước giong thuyền, giúp Lăng gia chủ thành công hạ táng.

Nếu như không phải, hắn cũng lười bận tâm về chuyện vớ vẩn này.

Có rất rất nhiều chuyện bất bình ở thế gian này, nếu như cứ quan tâm khi nhìn thấy những điều đó, vậy không phải là mệt chết hay sao?

Hắn cũng không phải là người gặp chuyện bất bình đều rút đao tương trợ người hiền lành, nếu như không có lợi ích dẫn đầu, thì hắn cũng không thèm để ý và can thiệp.

"Là bài nhạc hoài niệm người thân. Rất nổi tiếng ở Thiên Quý Tinh chúng tôi," Thanh niên tu sĩ nói.

"Có chút hiểu lầm rồi." Diệp Thiên cười khổ: "Cái tôi nói đến không phải là tên của bài nhạc, mà là tên của cây đàn gảy lên bài nhạc."

"À." Thanh niên tu sĩ cười nói: "Cây đàn kia à. Là vào tám trăm năm trước được Lăng gia chủ mua từ một phòng bán đấu giá với giá rất cao lên tới mấy trăm tỷ, tên là "Di Âm Hỗn Độn", âm điệu êm tai hơn hết thảy những cây đàn khác, bài nhạc được gảy lên hay vô cùng, cũng không phải pháp bảo gì, thì tuyệt đối không thể được bán ra với giá trên trời."

"Quả nhiên là Di Âm Hỗn Độn!"

Diệp Thiên và Lâm Bá Thiên đều không khỏi thốt lên.

"Làm sao mà các anh cũng từng nghe qua Di Âm Hỗn Độn vậy?" Thanh niên tu sĩ kia hiếu kì hỏi.

"Ha ha." Diệp Thiên cười nói: "Không giấu giếm với đạo hữu, cây đàn Di Âm Hỗn Độn này là do tôi chế tạo ra, trong một lần giao chiến với người khác, tôi đã sơ ý đánh mất nó. Sau đó tôi vẫn luôn không tìm thấy nó, không ngờ tới lại gặp nó ở đây."

"Thì ra là thế." Thanh niên tu sĩ cười nói: "Chẳng trách đạo hữu nghe thấy tiếng đàn lại cảm thấy hứng thú với tên của cây đàn, hóa ra Di Âm Hỗn Độn là do đạo hữu chế tác. Vậy đạo hữu có thể được xem là cao thủ chế đàn bậc nhất rồi. Một cây đàn thông thường cũng được bán với giá trăm triệu, đắt nhất cũng mấy trăm triệu. Cây đàn Di Âm Hỗn Độn này lại được bán với giá mấy trăm tỷ, có thể thấy được nó được yêu thích đến nhường nào."

"Ha ha."

Diệp Thiên cười nói: "Cây đàn này ẩn chứa huyền cơ, người đời chỉ biết nó là gì, chứ không hiểu rõ đó là cái gì. Mấy trăm tỷ là hạ thấp nó rồi, mấy nghìn tỷ cũng không đủ."

"Mấy nghìn tỷ?"

Thanh niên tu sĩ giật mình kêu lên: "Huyền cơ gì vậy, có thể đáng giá như vậy hay sao?"

"Tôi có nói thì đạo hữu cũng không biết, phải cho đến khi tôi gảy cây đàn này thì đạo hữu mới có thể biết được." Diệp Thiên ẩn ý sâu xa nói.

"Thật sao?"

Lòng hiếu kỳ của thanh niên tu sĩ liền được khơi gợi lên, nói: "Hay là, tôi dẫn đạo hữu đi vào, nói chuyện với cô Lăng xem. Có thể cho đạo hữu gảy một khúc hay không, để tôi xem cây đàn này có thể có huyền cơ với giá trị mấy nghìn tỷ hay không?"

"Đương nhiên là được."

Diệp Thiên nhẹ gật đầu.

"Mời đạo hữu!"

Thanh niên tu sĩ dùng tay làm dấu mời, sau đó dẫn Diệp Thiên vào Lâm Bá Thiên đi về phía cổng chính của nhà họ Lăng, đi đến cổng chính, anh ta nói với hai tiểu nhân đầu đội khăn trắng: "Tôi là Lý Nam Kiệt, con trai của Lý chưởng quỹ làng tơ lụa Thiên Thịnh. Tôi tới đây để phúng viếng Lăng gia chủ."

"Đa tạ cậu Lý, mời vào."

Hai hạ nhân dùng tay làm dấu mời, phủ liễm bảy ngày nên căn bản không có người nào dám đến đây để phúng viếng, đột nhiên có người dám tới, hai hạ nhân này rất cảm động.

Thế là, Diệp Thiên và Lâm Bá Thiên liền theo sau Lý Nam Kiệt tiến vào nhà họ Lăng.

Nhà họ Lăng này cũng được xem là một đại gia tộc, thành viên trong dòng tộc rất nhiều, ở hai bên linh đường có mười mấy thê thiếp cùng con cái của nhà họ Lăng đang quỳ xuống.

Lý Nam Kiệt giải thích lý do, sau đó người nhà họ Lăng mời vào linh đường.

Diệp Thiên và Lâm Bá Thiên cũng dâng lên ba nén hương cùng với Lý Nam Kiệt.

"Xin mọi người nén bi thương." Lý Nam Kiệt dâng hương xong, an ủi nói lời chia buồn, Diệp Thiên và Lâm Bá Thiên cũng học theo.

Người chết là người vĩ đại nhất, điều này ở bất cứ nơi nào đều như vậy.

"Tạ ơn cậu Lý và hai vị khách nhân."

Có người phụ nữ quỳ trên mặt đất khấu đầu lạy tạ.

"Phu nhân, vị đạo hữu này của tôi am hiểu sâu sắc về tiếng đàn, cũng cảm thấy vô cùng bất bình với cái chết của Lăng gia chủ, muốn gảy một bản nhạc tiễn đưa Lăng gia chủ, không biết phu nhân thấy có được không?" Lý Nam Kiệt hỏi, đây là đường đi vào, anh ta và Diệp Thiên đã thương lượng kỹ càng.

Bằng không thì, nếu họ trực tiếp yêu cầu gặp cô Lăng, người ta sẽ nghĩ rằng bọn họ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Người phụ nữ nghe xong, lập tức nước mắt như mưa: "Người đời đều biết ông nhà tôi chết oan uổng, nhưng có rất ít người dám nói thẳng. Cậu Lý và vị này dám nói như vậy, tôi đây rất cảm kích, trong thiên hạ này, vẫn còn có chính nghĩa."

Nói đến đây, bà ta nói với một hạ nhân: "Chồng tôi lúc còn sống thích nhất là gảy đàn. Dẫn cậu Lý và vị này đi gặp cô chủ đi, để vị này gảy một khúc tiễn đưa ông chủ."

"Vâng phu nhân!"

Hạ nhân cúi đầu, sau đó dùng tay làm dấu mời: "Mời ba vị đi theo tôi."

Sau đó, anh ta dẫn ba người Diệp Thiên, hướng về phía đình đài đối diện linh đường.