Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 99






Lời vừa mới dứt, giọng nói vô cùng mạnh mẽ giống như đã vang vọng khắp hội trường ổ chức hôn lễ, lời nói đó vẫn luôn quanh quẩn bên tại của tất cả mọi người.

Vào lúc này, ảnh mặt của tất cả mọi người đều đặt ở trên người Diệp Thiên, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi giống như đang nhìn thấy ma quỷ vậy.

“Cậu ta lại dám...!mạnh mồm nói sẽ giết chết cả nhà người ta sao?” Có người không thể tin nổi thét lên.

Cơ thể yêu kiểu của Tân Liên Tâm không ngừng run rẩy, trái tim như vừa bị rơi xuống vực thẳm.

Cô biết lời nói này của Diệp Thiên sẽ nhanh chóng khiến hần bị biến thành thái giám.

Quả nhiên, khỏe mặt của Cung Khi Hạ hơi giật giật vài cái, lớn tiếng quát: “Cắt của cậu ta cho tôi!”
Một giây sau!
Xoet!
Võ sĩ ngang nhiên rút đao ra khỏi vỏ, một mũi nhọn sáng bóng lao như bay về phía bụng dưới của Diệp Thiên.

Vèo!
Nhìn thấy lưỡi đạo sắc bén của võ sĩ, tất cả mọi người trong hội trường đều không thể hít thở nổi, cảm giác hơi lạnh từ bàn chân bốc thăng lên đỉnh đầu, mồ hôi lạnh túa ra ướt nhẹp lưng áo.

Bố mẹ của Diệp Thiên cùng với tất cả người nhà họ Tân đều trợn tròn mắt.

Lưỡi đạo sắc bén như vậy bay tới, quả thật là không dám tưởng tượng.

"Ha ha! Có đứa sắp trở thành thái giám rồi!" Ngụy Tiến Phúc không nhịn được mà cười lớn.

Nhưng mà chẳng ai rảnh để quan tâm tới lời nói của gã cả.

Tất cả mọi người đều che miệng nhìn Diệp Thiên, chứng kiến cảnh trên đời sắp có thêm một thái giám “Diệp Thiên." Tần Liên Tâm đã sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, cô yếu ớt muốn kéo Diệp Thiên ra nhưng lại bị Diệp Thiên ngăn lại.

Mà ánh mắt của Diệp Thiên lại nhìn thẳng vào Thiên Diệp Chính Nhân.

Sắc mặt của Diệp Thiên vô cùng bình thản, thản nhiên nói ba tiếng "Ra đi."
Nhưng mà chính sự bình tĩnh đó của Diệp Thiên đã khiến Thiên Diệp Chính Nhân do dự.

Đạo võ sĩ đã được giơ lên cao thế nhưng vẫn không hề có chút động tĩnh nào, trong lòng thầm nghĩ: Đáng lẽ cậu ta không thể bình tĩnh như vậy được mới phải, chẳng lẽ cậu ta có người chống lưng mạnh hơn sao? "Ra tay đi." Diệp Thiên tiếp tục nhấn mạnh ngữ khí
Nhưng mà Thiên Diệp Chính Nhân vẫn bất động như cũ, thậm chí ông ta còn không biết rốt cuộc mình đang sợ hãi điều gì nữa.

“Ra tay đi." Diệp Thiên quát lớn một tiếng.

Thiên Diệp Chính Nhân hơi giật mình, ông ta lảo đảo lùi lại phía sau hai bước.

Lúc này ông ta mới hoàn hồn lại thì phát hiện ra đường đường là một Thần Đạo mà lại bị dọa đến như vậy.

Ông ta không khỏi cảm thấy mất mặt nên đã vô cùng tức giận.

"Ba ga da kku di a."
Thiên Diệp Chính Nhân tức giận gầm lên một tiếng, tức giận phóng đạo ra.


Vào khoảnh khắc đó, một tia sáng bóng loáng đột nhiên bay vèo ra, phi vèo vèo giống như một tia chớp.

Giây tiếp theo!
Keng!
Một tia sáng khác cũng lao vào cây đạo.

Tiếp theo vang lên một tiếng “rác”, đạo võ sĩ bị vỡ thành hàng trăm hàng ngàn mảnh nhỏ.

"Sao lại thế này?"
Tất cả mọi người có mặt trong hội trường đều vô cùng kinh ngạc, Thiên Diệp Chính Nhân và Cung Cảnh Hạ cùng đảm người Nhật Bản cũng quay đầu lại nhìn thì chỉ nhìn thấy một ông già và hai người thanh niên sải bước đi tới.

“Bọn họ là ai vậy?” Rất nhiều người đều có chung thắc mắc
Nhưng khi thấy lão đại xuất hiện, người nhà họ Tân từ trên này.

xuống dưới đều thở hắt ra.

Tần Liên Tâm như vừa gặp được cứu tinh, mừng rỡ khóc nấc lên.

Cô vùi đầu vào ngực Diệp Thiên mà khóc, giống như cô vừa phải chịu một đả kích rất lớn nên toàn bộ nước mắt đều trút hết lên người Diệp Thiên.

“Các người đang làm cái gì vậy?” Thiên Diệp Chính Nhân bất mãn nói lớn.

Kết quả, lời nói của ông ta vừa mới dứt thì đã bị Cung Khi
Hạ giữ lại, nhỏ tiếng nói với ông ta: “Bọn họ là người của tổ chức Hoàng Cung của Trung Quốc, ngàn vạn lần đừng có đắc tôi với họ.

Cơ thể của Thiên Diệp Chính Nhân hơi run lên, ngọn lửa giận vừa mới bùng lên đã bị dập tắt ngay lập tức.

Đương nhiên ông ta đã từng nghe nói về tổ chức Hoàng Cung của Trung Quốc.

Đó là một một phận đặc thù vô cùng lợi hại, cao thủ nhiều vô kể.

tên Hoàng Thiên Bá, cao thủ số một của Hoàng Cung đã lan cả sang Nhật Bản.

Cái tên đó đã khiến vô số sắc mặt của võ sĩ Nhật Bản phải biến sắc.

Sợ là cao thủ số một Nhật Bản mà nghe thấy tên của Hoàng Thiên Bá thì cũng phải hơi rén.

“Sư phụ, hàn chính là Cung khi Hạ, không ngờ hắn lại tới Giang Thành làm loạn ở đây.

Vũ Lãnh Hổ bất mãn chỉ về phía Cung Khi Hạ, nói.

Lý Thiên Cương nghe xong thì ánh mắt dừng lại ở trên người Cung khi Hạ.

Bị ảnh mặt của Lý Thiên Cương nhìn chăm chăm Cung Khi
Hạ chỉ cảm thấy như đang bị chĩa súng vào vậy.


Ông ta vội vàng cười xòa nói: "Không biết phải xưng hồ với các vị như thế nào nhỉ." "Lý Thiên Cương, nguyên lão của Hoàng Cung.

Ac!
Cung Khi Hạ vội vàng hít thở, ông ta không ngờ người này lại chính là nguyên lão của Hoàng Cung, chức vụ vô cùng lớn.

Sắc mặt Thiên Diệp Chính Nhân đột nhiên biến sắc, ông ta cũng đã từng nghe qua cả tên Lý Thiên Cương này rồi, xếp thứ 8 trong bảng xếp hạng cao thủ của Hoàng Cung.

Thực lực của Lý Thiên Cương vẫn cao hơn ông ta một chút.

“Cậu Ngụy, nguyên lão Hoàng Cung là cái gì vậy?” Chim Trĩ run rẩy hỏi.

“Tao cũng không biết.

Nghe như kiểu tên của thái giảm thời xưa ý” Ngụy Tiến Phúc cũng chẳng hiểu gì.

Trần Thiếu Vũ nói: “Tao từng nghe thấy bố tạo bảo, Hoàng
Cung là tổ chức chuyên biệt của các võ sĩ, là một bộ phận vô cùng lợi hại.

Về phần nguyên lão Hoàng Cung thì tao đoán là tương đương với quan chức của mỗi tỉnh đấy.” “Ặc! Nhân vật tại to mặt lớn như vậy chạy đến hôn lễ của
Tần Liên Tâm làm gì vậy?” Ngụy Tiến Phúc nghi hoặc hỏi.

Trần Thiếu Vũ cũng lắc đầu tỏ ý khó hiểu.

Lúc này Lý Thiên Cương đã đi tới bên cạnh Diệp Thiên, giọng nói lạnh lùng nói với Cung Khi Hạ: "Cung Khi Hạ có đúng không? Lá gan của ông cũng to đấy nhỉ.

Vài ngày trước vừa mới cảnh cáo ông xong mà hôm nay đã lại tới làm loạn rồi.

Nghĩ rằng Hoàng Cung chúng tôi không dám động vào ông có đúng không?” “Không không không!” Cung Khi Hạ vội vàng xua tay, vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Diệp Thiên sau đó giải thích: "Ngài không biết rồi, cuộc đời của con trai tôi đã bị cậu ta hủy hoại rồi, tôi đến để nói chuyện thôi.

Nhưng cậu ta không chịu nói chuyện thì tôi cũng phải hủ hoại cuộc đời của cậu ta chứ.

Như thể coi như huề nhau, mà tôi còn chưa kịp xứ cậu ta thì ngài đã tới rồi.”
Lý Thiên Cương lắc lắc đầu, cười mà như không cười nói: "Ông đúng là ngu xuẩn.

Nếu như ông nhờ cậu ấy giúp đỡ chữa trị cho con trai ông thì có lẽ con trai ông vẫn có thể sinh con được, đáng tiếc ông đã làm đến mức này rồi, lại đi đắc tội với cậu ấy thì con trai ông chỉ có nước làm thái giảm cả đời thôi." "Không thể thể được.

Cung Khi Hạ lặc lặc đầu, nói: "Bác sỹ đã nói rồi, vĩnh viễn không thể chữa khỏi được bởi vì...!bị đã bị vỡ rồi.”
Ha!
Rất nhiều người không nhịn được mà bật cười.

“Bệnh viện không chữa được không có nghĩa là cậu ấy cũng không chữa được.

Y thuật của cậu ấy vô cùng lợi hãi, đã được tổ chức Hoàng Cung chúng tôi mới về làm ngự y rồi."
Lời vừa mới dứt, Lý Thiên Cương đã lấy ra một tờ giấy chứng nhận đỏ chót, nói: “Đây chính là thư bổ nhiệm ngự y của Hoàng Cung chúng tôi cấp cho cậu ấy.


Từ hôm nay trở đi, cậu Diệp Thiên sẽ trở thành ngự y của tổ chức Hoàng Cung, nhận được sự bảo hộ của Hoàng Cung, không được sự cho phép của Hoàng Cung thì ai cũng không được phép động đến cậu ấy.

Động đến cậu ấy có nghĩa là đã động tới Hoàng Cung, hậu quả như nào sẽ tự mình gánh vác “Trời ơi, ngự y của Hoàng Cung.

Giỏi quá đi mất.

"Nhà họ Tân đúng là đã câu được một chàng rể quý rồi.” “Có chàng rể tài giỏi như Diệp Thiên thì về sau sẽ không còn ai dám động vào nhà họ Tần nữa rồi.” Toàn bộ hội trường lại bắt đầu xôn xao, ai ai cũng chúc mừng Tần Chí Thành và bố mẹ Diệp Thiên.

Chỉ có đảm người Ngụy Tiến Phúc mặt xám xịt như tro, sắc mặt còn khó coi hơn cả việc bố mẹ vừa mới mất.

Bọn chúng biết rằng, từ hôm nay trở đi, khắp Giang Thành sẽ không có ai có thể đắc tội với Diệp Thiên được.

“Cho tôi xem với!" Lúc này, Tần Liên Tâm nin khóc mim cười, vội vàng đưa tay đón nhận đơn bổ nhiệm từ tay Lý Thiên Cương sau đó mở ra xem.

"Wow! Chồng ơi anh giỏi quả, đây đúng là thư bổ nhiệm anh thành ngự y của Hoàng Cung này." Tần Liên Tâm vô cùng kích động nói.

“Có tài giỏi thế nào thì anh cũng là của em mà." Diệp Thiên dịu dàng nhéo mũi Tấn Liên Tâm, cưng chiều nói.

“Vâng vâng vâng." Tần Liên Tâm gật đầu liên tục như gà mổ thóc, gương mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.

Trương Thủy Đồng nhìn thấy thì tức hộ máu, cô ta cảm thấy mình sắp phát điện tới nơi rồi.

“Nếu lúc trước mình không ly hôn với anh ta vậy thì tất cả vinh quanh hiện giờ không phải đều thuộc về mình hay sao?"
Cô ta tự lẩm bẩm, lệ rơi lã chã trên mặt.

Lưu Thiếu Khải thấy thế thì vô cùng đau lòng, gã ôm Trương Thủy Đồng đang khóc lóc vào trong lòng.

“Anh đừng chạm vào em.

Đừng chạm vào em." Trương
Thủy Đồng điên cuồng đẩy Lưu Thiếu Khải ra sau đó ôm mặt chạy ra khỏi hội trường hôn lễ.

Cô ta phải ra ngoài tìm một nơi nào đó khóc cho thỏa thích mới được.

Không thể tiếp tục ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.

Nếu như tiếp tục ở lại đây cô ta tin rằng mình sẽ phát điện mất.

“Đồng Đồng.” Lưu Thiếu Khải đuổi theo, gã ta cũng nhân cơ hội này để rời khỏi hội trường hôn lễ, thật sự không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lạ đây được nữa.

“Cậu Diệp, đã làm phiên rồi." Cung Khi Hạ cúi người trước Diệp Thiên, trên mặt tràn ngập vẻ không cam lòng.

“Nếu đến quấy rầy tôi nữa, tôi đảm bảo sẽ giết cả nhà ông
Diệp Thiên cảnh cáo nói.

"Cậu..." Thiên Diệp Chính Nhân bước lên một bước, dáng vẻ như sắp đánh Diệp Thiên tới nơi nhưng lại bị Cung Khi Cảnh ngăn lại.

"Nếu như không phải lão Lý tới đúng lúc, ông một mạng thì bây giờ ông thi thể ông đã lạnh băng rồi.

Nhưng mà ba ngày sau Diệp sẽ tới lấy mạng chó của Diệp Thiên nhìn chăm chăm vào Thiên Diệp Chính Nhân, giọng nói vô cùng bình thản nhưng đã phản cho ông ta tội tử hình rồi.

"Ha ha ha." Thiên Diệp Chính nhân ngửa đầu cười lớn: "Tôi thật sự rất muốn xem xem hãn có bản lĩnh đó
Sau đó người Cung Khi Hạ tức giận bỏ đi.


Còn người Ngụy Tiến Phúc sợ Diệp Thiên sẽ tới đây sỉ nhục bọn chúng nên bọn chúng cũng định đứng dạy chuồn đi.

Nhưng điều mà bọn chúng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.

"Mười mấy người chúng mày đừng có đi vội thế chứ, ngôi xuống đã xem nào.

muốn nói chuyện về lý tưởng và ước vọng với chúng mày, sau đó nói chuyện hiện Diệp Thiên ôm vai Tần Liên Tâm xuất hiện trước mặt bọn chúng, trên mặt nở một nụ cười thâm sâu.

Miệng nam mô bụng dao găm
Cho dù đám người Ngụy Tiến Phúc đang mơ màng say thì cũng có thể nhìn ra dáng vẻ dọa người của Diệp Thiên.

“Cái đó.

Diệp Thiên ả, tối nay chúng tôi uống hơi nhiều rượu rồi, hay là đổi sang hôm khác chúng ta bàn chuyện hiện thực và lý tưởng sau Ngụy Tiến Phúc cười xởi lởi nói.

“Đúng vậy, đúng vậy.

Uống nhiều rồi, không thể uống thêm được nữa “Cậu với Tần Liên Tâm mau đi độn phòng đi.

Chúng tôi đi về trước đây.

Để hôm khác chúng tôi mở tiệc mời cậu bàn chuyện lý tưởng và hiện thực với chúng tôi sau.

Trần Thiếu Vũ và Hàn Ngự cũng cười trừ nói, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, ở lại lâu chắc chắn sẽ không có gì tốt đẹp, không chừng lại còn bị đánh.

phải những người uống say đều nói tôi chưa say hay sao? Chúng mày vẫn còn biết chúng mày uống say rồi thì chứng tỏ là chưa uống say đâu.

Như thế này đi, tao tìm thêm người tiếp tục uống rượu cùng với chúng mày, sau đó tạo với vợ về phòng động phòng Thiệp Thiên nói xong cũng không biết bọn chúng có phản đối hay không mà đã nói với Kim Thiện Hùng: "Lão Kim, sắp xếp vài anh em đến uống với mấy vị công tử này, mỗi người phải uống hết 10 bình rượu trắng rồi mới được đi.

Trước khi buổi tiệc kết thúc mà chưa uống hết thì lấy rượu rót vào, nhất định phải uống hết 10 bình đấy.

“Được thôi! Lãnh Hổ, sắp xếp người cho bọn họ.

Kim Thiện Hùng lớn tiếng nói.

"Vâng!
Rất nhnh sau đó Lãnh Hổ liền dẫn theo khoảng bốn mươi, năm mươi người đi tới chỗ bọn chúng
Đám người Ngụy Tiến Phúc như sắp chết đến nơi! 10 bình rượu trắng, muốn giết bọn chúng à!
Sau khi bọn chúng uống hết 10 bình rượu trắng xong, mười mấy tên đều bị đưa tới phòng cấp cứu của bệnh viện.

Mà lúc này nghi thức thách cưới trước khi động phòng của
Diệp Thiên và Tần Liên Tâm cũng đã chấm dứt.

“Chị, anh rể, ông nội kêu em dặn dò hai người là tranh thủ đêm nay gieo luôn hạt giống để.

Một khi mà nảy mầm thì ông nội sẽ tự mình cai quản Tập đoàn Đệ Nhất, đến khi chị hết ngày ở cữ thì sẽ để chi lên làm chủ tịch của Tập đoàn, vì thế tối nay hai người...!hi hi." Tân Lâm Văn cười đen tối nói.

“Lát nữa cậu xem không tới đây gõ cửa đẩy chứ?" Diệp Thiên cười hỏi.

“Không đầu không đâu.

Nếu như hôm nay em mà gõ cửa thì ông sẽ đánh gãy chân em mất." “Vậy mà còn không mau ra ngoài rồi đóng cửa lại cho anh chi à?" “Vâng vâng vâng" Tân Lâm Văn vội vàng rời khỏi căn phòng sau đó đóng cửa lại..