Một kích này, có thể nói là hoàn mỹ tới cực điểm, thân thể khổng lồ của Đại Bàng hơi động một chút, đồng thời toàn bộ cánh phải bởi vì Tê Tê va chạm mà hơi có chút biến hình, đồng thời, gai nhọn ở trên lưng Tê Tê cũng trực tiếp đâm vào trong cánh của nó không ít, nhất thời máu tươi chảy ra, trong miệng Đại Bàng cũng phát ra một tiếng trầm thấp đau đớn.
"Đâm vào trong rồi." Tê Tê kích động nhìn về phía phương xa.
Phương xa chỗ vách tường, Hàn Tam Thiên sớm đã từ trên vách tường trượt xuống đất, va chạm sinh ra lực xung kích cự đại không chỉ khiến anh cảm giác nội tạng quằn quại, khó chịu đến cực điểm, càng quan trọng hơn chính là lúc này bả vai bên phải của Hàn Tam Thiên có lẽ đã chỉ còn xương cốt trắng ngần, thịt trên tay và trên vai đã bị móng vuốt xoẹt qua gần như chỉ còn một chút da thịt vẫn miễn cưỡng dính liền.
Trên ngực, bất diệt huyền khải cũng trực tiếp bị phá vỡ, Hàn Tam Thiên thậm chí có thể nhìn thấy trên
bụng mình có một vết thương khổng lồ đang chảy máu.
Anh chật vật nhìn qua hai con chim lớn xa xa, tỉnh sai rồi sao?
Ngay cả bất diệt huyền khải cứng rắn nhất cộng
thêm băng sương ngọc giáp cũng vô pháp ngăn cản móng vuốt của hai con chim lớn này sao?
Lúc đầu anh muốn lợi dụng thần khí trong thân thể của mình, cho dù không vận khí được thì cũng hẳn là có thể ngăn chặn sự tiến công của hai con chim lớn, dùng cái này tạo cơ hội cho Tê Tê phản kích.
Nhưng bây giờ, kết quả tựa hồ cũng không phải là quá tốt.
Duy nhất đáng giá vui mừng là cho dù anh tính toán hơi kém, nhưng tối thiểu Tê Tê nơi đó hoàn toàn nằm bên trong tính toán của anh.
Chỉ là, loại vui mừng này không thể tiếp tục quá lâu.
Gần như ngay khi Tê Tê hét lớn một tiếng, đồng thời toàn thân Đại Bàng bỗng nhiên lóe lên kim quang, vốn là Tê Tê gắt gao nắm chặt trên cánh Đại Bàng, lập tức trực tiếp bị sóng kim quang đánh bay mấy mét, mà cánh Đại Bàng dưới sự bao phủ của kim quang lưu chuyển, chỉ một lát sau thế mà hoàn toàn trong nháy mắt trực tiếp khôi phục như mới.
"Cái gì?" Tê Tê nặng nề đập xuống đất, nhìn qua Đại Bàng hoàn hảo như lúc ban đầu, cả người trợn mắt hốc mồm.
"Phốc!"
Tê Tê đột nhiên phun ra một ngụm máu, không biết
là bởi vì tức giận, hay là bởi vì bị đánh bay xuống đất.
"Khanh khách."
"Keng!"
Hai con chim lớn cùng nhau kêu lên, một giây sau, tung cánh một cái, hướng về phía Hàn Tam Thiên bên kia bay thẳng đi.
Lúc này Hàn Tam Thiên vẫn dựa vào trên tường, khi thấy toàn thân Đại Bàng phát ra kim quang, cả người kinh ngạc vô cùng, nhưng khi nhìn thấy hai con chim lớn lần nữa đánh về phía mình, Hàn Tam
Thiên biết, anh đã không còn thời gian để kinh hãi nữa rồi.
Mạnh mẽ cắn răng, Hàn Tam Thiên dùng sức lực còn sót lại trên trái tay nắm chặt ngọc kiếm, rồi mới chống đỡ lấy thân thể của mình, chậm rãi đứng lên, nhìn qua đã hai con chim lớn xoay quanh cách mình không xa, lúc này trong mắt anh lại chưa có bất kỳ ý e ngại nào, chỉ nhàn nhạt nhìn xem bọn chúng.
"Tam Thiên!" Tê Tê xa xa nhìn qua tình huống bên kia, khẩn trương vạn phần, nhưng bản thân hắn bị đánh bay chịu tổn thương, trong lúc nhất thời cũng làm cho hắn căn bản khó mà tiến đến chi viện.
"Đại Bàng, Khổng Tước!" Hàn Tam Thiên đột nhiên
cười một tiếng, lạnh lùng nhìn bọn chúng, ngọc
kiếm trong tay chậm rãi giơ lên. ..