Lúc này, đêm đã khuya, tịch mịch, trăng sáng đã
treo cao đến giữa không trung, đang vào thời điểm trăng tròn nhất, toàn bộ Đào Chi Nguyên ở phía dưới ánh trăng như được bao phủ một tầng áo choàng màu bạc ở phía trên, dù có chút lạnh lẽo, nhưng lại có mấy phần phong tình.
"Tốt rồi, người hài lòng rồi, có thể vui vẻ về đi ngủ rồi."
Vừa rơi xuống đất, Tê Tê rất rõ ràng vẫn đắm chìm trong phiền muộn khi Hàn Tam Thiên từ bỏ, sau khi nói một câu, liền không cam tâm đi vào nhà.
Chỉ là hắn đi vài bước nhưng lại chưa phát hiện Hàn
Tam Thiên cùng đi vào, quay mắt nhìn một cái, đã thấy Hàn Tam Thiên vẫn đứng tại chỗ, chỉ là ngẩng đầu nhìn trên bầu trời.
Trong lúc nhất thời, Tê Tê không nhịn được buồn bực nói: "Được rồi, tâm tình không tốt, ngắm trăng thì có thể khôi phục sao? Sỉ nhục chính là sỉ nhục, tắm rửa thay đồ đi ngủ đi."
Nhưng hắn vừa dứt lời, Hàn Tam Thiên lại như cũ
không nhúc nhích, Tê Tê thực tế không nhịn được
hiếu kì, đi theo.
Thuận theo ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn lại, cuối
cùng ánh mắt của Tê Tê dừng lại ở giữa không trung, ánh trăng sáng đang treo cao phía trên.
Mặc dù mặt trăng tròn, nhưng thứ này từ trước đến nay không phải là thứ gì ly kỳ, những thứ cổ quái kỳ lạ trên đời này có khả năng đều chưa thấy qua, nhưng mặt trăng và mặt trời thì ai cũng được nhìn
thấy từ khi sinh ra đến lúc chết già.
"Làm gì vậy?" Tê Tê thấy Hàn Tam Thiên nhìn xuất
thần, không nhịn được dùng tay qua qua ở trước mặt anh, nhưng ánh mắt của Hàn Tam Thiên lại gắt gao nhìn qua vầng trăng sáng kia như cũ, không hề bị lay động.
Ngay khi Tê Tê sắp không nhịn được nữa, lúc này, Hàn Tam Thiên lại đột nhiên cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi thấp có nước chảy ở trong.
Nước chảy róc rách, gợn sóng khẽ nhúc nhích, mặt
trăng tròn đây phản chiếu hình ảnh ở trong đó, lâu lâu lại loáng nhoáng một cái.
"Quả nhiên." Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Cái gì quả nhiên?" Tê Tê một mặt mờ mịt, không biết Hàn Tam Thiên xảy ra chuyện gì.
"Ta nghĩ, ta tìm được Thủy Nguyệt Động Thiên rồi." Hàn Tam Thiên cười nhìn về phía Tê Tê: "Mê trận
mặc dù là mê trận, nhưng cũng không phải cần người đến phá trận."
"Mê trận cũng là toàn bộ kết giới của Đào Chi Nguyên."
mê trận thì chính là mê trận, một lúc là mê trận, một lúc lại là kết giới, ngươi nói làm ta cũng cảm thấy hồ đồ."
"Đào Chi Nguyên không hổ là nơi mà tộc Phượng Hoàng dừng lân, cổ ngữ có câu, không phải ngô đồng thì phượng hoàng sẽ không đậu, xem ra lời này không giả chút nào, Phượng Hoàng đối với nơi dừng chân của mình thật sự lựa chọn đầy đủ nghiêm ngặt."
Cho dù những mê trận kia cực kỳ rườm rà lại phức tạp, nhìn như là một đề bài khó giải, nhưng trên thực tế không phải dùng để ngăn chặn người khác, bắt họ phải phá giải, mà là kết giới phòng ngự vững chắc nhất của toàn bộ Đào Chi Nguyên.
Đây cũng là vì sao khi Hàn Tam Thiên có ý đồ phá giải nó, phát hiện thế mà hoàn toàn không cách nào phá giải được nguyên nhân căn bản.
Tác dụng chân chính của nó đúng là để bảo vệ toàn
bộ vườn đào không bị người ngoài phát hiện, hoặc là cho dù bị người khác phát hiện đi nữa, cũng có thể hữu hiệu chống cự ngoại tộc xâm lấn.
Có thể nói như vậy, thứ này hẳn là kết giới mạnh nhất ảo diệu nhất mà Hàn Tam Thiên từng gặp qua, thậm chí không có cái thứ hai.
"Nếu như lấy năng lực của ta và người, muốn mạnh mẽ phá vỡ những mê trận trong rừng đào, e là cho đến khi hai ta hóa thành một đống xương trắng cũng chưa làm được." Hàn Tam Thiên cười một cái nói.