Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3289: Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy? 




"Nếm thử một ngụm đi." Nàng nhìn qua Hàn Tam Thiên, ra hiệu nói.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, sau đó cũng không khách khí cắn một cái.

vừa đưa đào vào miệng, Hàn Tam Thiên liền nhíu mày, nhưng tuyệt đối không phải bởi vì quả đào tiên này có vấn đề gì, mà thực tế là hương vị của quả đào này không khỏi quá mức tươi ngon.

Đây tuyệt đối đúng là quả đào ngon nhất mà Hàn



Tam Thiên từm nếm qua, thậm chí là loại hoa quả

ngon nhất, quả kia có hương vị vô cùng thơm ngọt, Hàn Tam Thiên thậm chí không cách nào hình dung, chỉ biết vị giác sớm đã bị luân hãm ở trong đó mà không cách nào tự kềm chế.

"Cái này......

Đại mỹ nữ Hạ Vi cười hắc hắc: "Thấy sao rồi? Ăn ngon nói không ra lời rồi đúng không?"

"Đào tiên ở nơi này, năm trăm năm mới nở hoa một lần, một ngàn năm mới kết một lần quả, hai ngàn năm thì quả mới chín, không phải người nào muốn

ăn thì cũng có thể ăn."

Hàn Tam Thiên sững sờ, trân quý như thế sao?

Ánh mắt của Hạ Vi đột nhiên nhìn về khắp bốn phía:

"Nhưng mà người ăn một trái này ngàn vạn lần không thể nói cho tỷ tỷ biết nha."

"Vì sao?" Hàn Tam Thiên nhíu mày, vì sao ăn một

quả đào này thì không thể nói) Nha đầu này cã.

không phải lại muốn lỗ mãng làm ra cái gì đó chứ?

Chính anh cũng có chút sợ rồi.

"Không nói cho ngươi biết, mà người thấy thế nào? Ăn xong quả đào này có cảm giác thân thể của mình dễ chịu rất nhiều hay không?" Nàng hỏi.

Hàn Tam Thiên gật gật đầu, xác thực thể nội có thứ gì đó như dòng nước ấm thoải mái lưu động ở bên trong: "Đúng rồi, tỷ tỷ người nói, phong ấn trong cơ thể ta có thể bị giải trừ, nhưng mà tiền đề này cần hỏi ngươi, ngươi có thể giúp ta sao?"

Nghe xong lời này, Hạ Vi nàng đột nhiên...

Nàng đột nhiên không hiểu ra sao lại cúi đầu...

Ngươi đây là lại muốn làm gì đây? Rồi ngay khi Hàn Tam Thiên sững sờ, nàng lại nói ra một câu càng khiến Hàn Tam Thiên không hiểu nỗi: "Ngươi người này xấu xa, đi sao lại hỏi người ta loại vấn đề này?"

"Ta..." Lời nói của Hàn Tam Thiên trực tiếp kẹt chết.

tại yết hầu.

Con mẹ nó là cái quỷ gì?

Cái gì gọi là đi hỏi loại vấn đề này?

Vấn đề này thì thế nào?

Có bệnh sao?

"Ta không biết." Nàng quay người đi, sau đó đứng dậy mấy bước đi tới một bên, xoay mặt nhìn về phía

vườn đào.

Hàn Tam Thiên buồn bực, biểu hiện này của nàng, cũng không phải là liệu nàng có đồng ý giúp anh trị liệu hay không, ngược lại giống như anh đang tỏ tình hay cầu hôn với nàng vậy.

Tóm lại là sao đây?

Lúc này hơi gió thổi qua, Hàn Tam Thiên như là một bức tượng điêu khắc trực tiếp ngốc ngay tại chỗ, cả người cũng hoàn toàn bối rối trong gió.

Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy?

"Ci via

"Ai nha, ta nói ta không biết." Nàng lắc lắc thân thể, sau đó cúi đầu nhăn nhó, lần này rõ ràng trực tiếp chạy ra khỏi đình, đi tới bên cạnh một cây đào, bàn tay ngọc nhẹ nhàng nắm lá đào.

Con me no?

Cái quỷ gì vậy?

"Hả.." Hàn Tam Thiên mắt trợn tròn.

"Không để ý tới người nữa, ta đi tìm tỷ tỷ." Vừa nói xong, lần này nàng dứt khoát một đường chạy đi mất.

Hàn Tam Thiên giờ quả đào trong tay lên, rắc một tiếng, cắn một miếng đào lớn, hoàn toàn ngây ngất.