Dứt lời, Hàn Tam Thiên chui ra
ngoài động.
Nhìn xem bóng lưng Hàn Tam Thiên rời đi, lo lắng trên mặt đại mỹ nữ Hạ Vi hóa thành rồi vui sướng, nhẹ nhàng cười một tiếng, giơ tay lên lại nhẹ nhàng cắn đồ ăn một cái: "Tính ra người còn biết thương hương tiếc ngọc."
Từ sơn động đi ra ngoài, lại bận bịu đi nửa vòng, cuối cùng Hàn Tam Thiên tìm chút cỏ khô trở về,
khi ôm cỏ khô trở lại của động, nhìn thấy Tê Tê và ác chi Thao Thiết vẫn nhắm mắt ngủ, anh không có ý định đánh thức hai người, bố trí tốt cách âm và ẩn nấp của cửa động xong thì ôm cỏ khô đi vào trong hang động.
Chờ anh vừa đi, Tê Tê và các chi Thao Thiết nhìn như đang ngủ gần như đồng thời mở mắt.
Hướng vào trong động nhìn một chút, Tê Tê bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhìn qua ác chi Thao Thiết khen ngợi nói: "Tiểu hỏa, làm hay lắm."
Ác chi Thao Thiết có chút vẫy đuôi, tựa hồ tại đáp lại Tê Tê.
Hai người bọn họ ở bên ngoài, mặc dù đang cho
Hàn Tam Thiên không gian riêng, anh chữa thương cho đại mỹ nữ, hai người bọn họ có mặt cũng không
tiện, nhưng trên thực tế cũng có nhiệm vụ canh
gác, cho nên Hàn Tam Thiên vừa ra tới, hai người
bọn họ đã sớm tỉnh rồi.
Chỉ là, vì không để Hàn Tam Thiên xấu hổ, hai người bọn họ lựa chọn giả chết vỜ ngủ.
Mà lúc này, Hàn Tam Thiên tiến vào trong động, thật không có bẩn thỉu như bọn hắn nghĩ, sau khi ôm cỏ khô vào đến, Hàn Tam Thiên liền thay Hạ Vi. đắp một tầng cỏ khô lên trên giường đá.
Y thuật của đảo Tiên Linh có nói, khí ẩm sinh bách bệnh, phải gìn giữ thân thể khỏe mạnh, muốn vậy
thì cần phải cách ly khí ẩm.
Huống chi, Hạ Vi vừa trừ độc tố, cho nên biện pháp cần thiết vẫn phải có.
Hàn Tam Thiên đầu kia vội vàng, đầu này Hạ Vi nhìn
sàng, nhìn xem Hàn Tam Thiên bận bịu trước sau, trên mặt mỉm cười thản nhiên, nhăn nhó nửa ngày, nói: "Ngươi lát nữa ngủ ở đâu?"
"Ta ngủ bên ngoài." Hàn Tam Thiên nói.
Nghe nói như thế, Hạ Vi lầu bầu trong miệng, nhưng nàng rất linh hoạt từ trong túi lấy ra một túi bột phấn, thừa dịp Hàn Tam Thiên không chú ý, nhẹ
nhàng rắc vào trên thịt nướng chín.
Sau đó, nàng đưa cho Hàn Tam Thiên: "Nè, đừng bảo là ta không biết lễ phép, người đã cứu ta, khối
thịt này mời người ăn."
Hàn Tam Thiên tiếp nhận thịt nàng đưa tới, là lạ
nhìn nàng một cái.
"Làm sao? So ta hạ độc chết người sao?" Nàng cả giận nói.
Hàn Tam Thiên cười một tiếng, tiện tay liền ném thịt vào bên trong miệng, quay người đi ra ngoài hang động.
Chỉ là vừa đi một bước, Hàn Tam Thiên đột nhiên ngừng lại...
Anh khẽ chau mày, bởi vì lúc này rõ ràng cảm giác
được thân thể của mình hình như có chút không đúng.
Trong dạ dày có chút ẩn ẩn thấy đau, toàn thân cũng tựa hồ có chút run rẩy, anh không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại, nhìn qua Hạ Vi: "Ngươi vừa rồi cho ta ăn cái gì?"
"Không ăn cái gì hết, chính là thịt người nướng cho ta mà." Hạ Vi vô tội hồi đáp.
Nhưng mặc dù trên mặt nàng có chút vô tội, trên thực tế lại tràn đầy nụ cười nhàn nhạt.
Hàn Tam Thiên nhướng mày, rất rõ ràng, nha đầu này vừa rồi đã động tay động chân trong thịt, đang
muốn hỏi nàng, anh lại đột nhiên cảm thấy yết hầu phát nhiệt một trận điên cuồng, như là có nham thạch nóng chảy muốn phun ra ngoài, không đợi đến khi đặt tay đến yết hầu, trước mắt đột nhiên tối đen, cả người phịch một tiếng liền trực tiếp nặng nề ngã trên mặt đất.