Chẳng lẽ, nó thật sự chính là tảng đá kim sắc cuối cùng còn thiếu bên trong Ngũ Hành Thần Thạch
sao?
Từ cảm giác trước mắt mà nói, Hàn Tam Thiên không dám nói trăm phần trăm, nhưng tối thiểu cũng khoảng bảy phần mười.
Nếu có thể vào lúc trước khi chính thức tiến vào Phần Cốt Chi Thành hoàn toàn giải khai Ngũ Hành Thần Thạch, trong tình huống đã mất đi Bàn Cổ Phủ, không thể nghi ngờ sẽ giúp Hàn Tam Thiên tăng cường thêm cánh tay trái bờ vai phải.
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên cấp bách vội vươn tay, liền muốn bắt lấy viên kim chủng kia.
Nhưng gần như cũng vào lúc này, quái vật kia lộ ra một dáng vẻ tươi cười vô cùng âm trầm, một luồng khí màu xanh lục đột nhiên trực tiếp bắn ra đánh úp về phía Hàn Tam Thiên.
"Rống!" Phát hiện tình huống không đúng, ác chi Thao Thiết vội vàng hướng về phía Hàn Tam Thiên bên kia hô to.
Nhưng lúc này nơi nào còn kịp, khi luồng khí xanh lục phóng tới, Hàn Tam Thiên cuống quít lui thân tránh thoát.
Nhưng một tay vẫn chống đỡ lấy tấm bình phong, phạm vi Hàn Tam Thiên có tránh né cực kỳ có hạn, luồng khí màu xanh đột nhiên từ trên mặt Hàn Tam Thiên đâm qua, vạch ra thành một cái miệng máu,
rồi mới dừng thân lại một đầu khác.
Xoa xoa vết máu trên mặt, ánh mắt Hàn Tam Thiên
hóa ra hình người một lần nữa, trong lúc nhất thời mặt như băng sương.
Bóng xanh đột nhiên quay đầu lại, gần như khó có thể tin nhìn qua Hàn Tam Thiên, hắn sớm đã tỉnh xong hết thảy, nhưng tên ngốc Hàn Tam Thiên này lại có thể tại thời khắc mấu chốt tránh được một kích trí mạng của hắn.
Theo suy nghĩ của hắn, cho dù Hàn Tam Thiên muốn vội vàng tránh thoát trong tình trạng hiện tại thì tất nhiên phải chuyển động thân thể thật lớn, thả tay ra khỏi tấm bình phong mới có thể.
Nhưng...
"Ngươi làm sao..." Nhìn thấy trên mặt Hàn Tam Thiên chỉ có một vết máu, hắn kinh ngạc mà nói.
Nhìn vết máu đã lau đi trong tay, lúc này có màu lục sắc quỷ dị, Hàn Tam Thiên lạnh lùng nhìn hắn: "Ngươi thấy rất kỳ quái rằng làm sao mà ta tránh được sao?"
Hắn không nói gì, nhưng ý tứ cũng đã hết sức rõ
ràng.
Hắn xác thực không biết, lại tràn ngập tò mò.
"Lão tổ tông đã từng dạy một câu, chó vẫn luôn ăn
phân, cho dù người luôn mồm nói người của Ma tộc
chưa từng nói láo nhưng ngươi thống trị thành II
Minh nhiều năm như thế, người cam nguyện từ bỏ sao? Cho dù người nguyện ý từ bỏ, thế nhưng trong thế giới mạnh được yêu thua này, mất đi kim chủng thì người khác gì phế vật, sao có thể tiếp tục sinh tồn ở trên đời này?"
"Đối với người mà nói, như thế nào cũng đều là chết, vì sao không đánh cược một ván?" Hàn Tam
Thiên nghiêm mặt nói.
"Cho nên từ đầu tới đuôi, người đều đang lặng lẽ phòng ngừa ta." Hắn cười khổ, âm thanh lạnh lùng nói.
"Đúng thế." Một điểm thất bại duy nhất chính là
kim chủng quả thật làm cho Hàn Tam Thiên thất thần ngắn ngủi trước nay chưa từng có, bằng không
mà nói, Hàn Tam Thiên sớm đã chuẩn bị, thậm chí một cơ hội nhỏ nhoi cũng sẽ không lưu cho hắn.
"Ha ha ha ha!"
Nhưng ngay lúc này, tên ngốc này lại đột nhiên vô cùng ngông cuồng cười: "Thì tính sao? Không phải người đã thua rồi sao?"
Hàn Tam Thiên gắt gao nhìn qua hắn, quái vật này đột nhiên làm càn như thế, hiển nhiên có đạo lý.