"Ngươi hoảng." Hàn Tam Thiên khoan thai mà nói:
"Hoàng đã nói lên người chột dạ, chột dạ cũng đã
nói lên những gì người vừa nói là giả, ngươi đúng là
hoảng rồi."
"Nhưng mà cho dù người hoảng đi nữa thì cũng phải làm rõ ràng một điểm, ác chi Thao Thiết chưa từng là nô lệ của ta, ta và nó, chỉ là bằng hữu mà thôi."
"Bằng hữu? Ngươi cũng xứng làm bằng hữu của nó? Nhân loại là sinh vật gian trá, có tư cách gì được xem là bằng hữu?" Hắn lạnh giọng quát.
Hàn Tam Thiên lắc đầu: "Có lợi ích thì sẽ có bằng
hữu."
"Ôi ôi, thế nào, sợ nó phản bội ngươi, hiện tại bắt đầu dùng tình cảm của nhân tộc các ngươi để lôi
kéo nó sao?" Hắn lạnh giọng khinh thường nói.
Hai người giằng co, tác dụng của ác chi Thao Thiết bị phóng đại đến vô hạn, đối với bất kỳ bên nào mà nói, nó đều là một quân cờ quyết định thắng bại, đương nhiên, ai cũng muốn thuyết phục nó đứng về phía mình.
Quái vật này đương nhiên càng thêm khát vọng, bởi
vậy không ngừng châm ngòi.
"Làm phiền người thu lại bộ dáng đó đi, người và hung thú thì có tình cảm gì? Các ngươi sẽ chỉ xem nó là nô dịch, biến nó thành công cụ của các ngươi mà thôi."
"Ta có nói qua ta và hắn có tình cảm sao? Ta đã nói
rồi, lợi ích, cũng như người nói, ta ở trước mặt người chỉ là một con giun con dế, vóc dáng nhỏ bé, xem
như nhét vào bên trong miệng cũng không đủ nhét kẽ răng, nhưng thể tích của ngươi... đối với nó mà nói, chỉ sợ mới là một bàn yến tiệc."
"Còn như người nói cái gọi là giúp nó trở lại đỉnh phong, dùng lời nói của các ngươi ma tộc, không phải là trước tiên phải sống sót hay sao?"
"Ăn người rồi thì nó có bỗng nhiên trở lại đỉnh phong hay không ta không biết, nhưng tối thiểu nó có thể lớn hơn rất nhiều, còn nếu như nó cắn chết ta thì thế nào? Còn phải dựa vào hiện trạn, rơi vào trong nguy hiểm tùy thời đều có thể bị người ta giết
chết?"
"Ta nói đúng không? Ác chi Thao Thiết?"
Dứt lời, Hàn Tam Thiện lạnh nhạt nhìn về phía ác chi Thao Thiết.
Nó hiển nhiên không thể nói được, nhưng lại mở to miệng ra, đột nhiên cắn một ngụm, đã nói rõ thái độ của nó.
Hàn Tam Thiên, không chỉ thuyết phục được ác chi Thao Thiết, cũng làm cho quái vật kia nhất thời
không nói gì.
"Rống."
Âm thanh kỳ ảo lại một lần bộc phát ra tiếng hô thế
thảm, vô cùng đau nhức.
"Ngươi ước chừng có khoảng mười phút." Hàn Tam Thiên hướng về phía ác chi Thao Thiết nhẹ giọng mà nói, ngay sau đó anh trở lại, tiếp tục chuyên chú chống cự lại dòng nước xanh kia.
Mặc dù long tộc chị tâm được Hàn Tam Thiên rót vào không ít hỗn độn chi khí, nhưng thời gian hấp thu dù sao cũng có hạn, thời gian chèo chống đương nhiên cũng sẽ không quá dài.
Mà điều ác chi Thao Thiết cần làm chính là trước khi long tộc chi tâm đốt hết, triệt để cắn chết tên quái vật này.
Phốc phốc, phốc phốc.
Một ngụm lại một ngụm.
Máu tươi bắn tung tóe, thịt rơi như mưa, ác chi Thao
Thiết như là một cái máy xúc, từng chút từng chút
ăn khối thịt to lớn kia.
Dù khối thịt rất to lớn nhưng mà rất nhanh cũng đã bị cắn rơi một mảng lớn, lộ ra một tầng màng thịt màu đỏ, mà gần như cũng vào lúc này, thế tấn công của toàn bộ dòng nước xanh cũng đột nhiên dừng lai.
Hàn Tam Thiên biết, ác chi Thao Thiết đã đào rỗng tổ chức ngoại tầng của khối thịt, trực tiếp uy hiếp toàn bộ vị trí trung tâm quan trọng của nó, thậm chí cũng uy hiếp được an toàn tính mạng của nó.