Cho dù Ngũ Hành Thần Thạch lúc trước sớm đã
tiêu hao hết không ít năng lượng bản thể bên trong nham thạch nóng chảy, bây giờ coi như trên cơ bản đã là dây cung hết đà, nhưng nó vẫn yên lặng tản ra hào quang nhỏ yếu, điên cuồng tiêu hao bản thân với ý đồ muốn tu bổ cho vết thương của Hàn Tam Thiên do dòng nước xanh gây ra.
Nhưng dạng chữa trị này, trên thực tế đối với Ngũ Hành Thần Thạch là sự tiêu hao gây ra thương tổn cực lớn, còn đối với trị liệu cho Hàn Tam Thiên chỉ là
cát trong sa mạc, vô dụng.
Nhưng vào lúc này, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên bay vào bên trong Ngũ Hành Thần Thạch, Ngũ Hành Thần Thạch vốn đã không còn nhiều hào quang, đột nhiên như là mặt đất khô cạn được rót nước vào bên trong, trong nháy mắt khôi phục sức sống.
Ngay sau đó, ánh sáng của nó đại thịnh, phóng xuất ra một cỗ năng lượng cực mạnh bao trùm Hàn Tam Thiên. Sau khi được đạo năng lượng thật lớn này bao trùm, tổn thương trên thân thể bên ngoài của Hàn Tam Thiên dùng tốc độ mà mắt thường
cũng có thể nhìn thấy cấp tốc được chữa trị.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là nửa canh giờ, hoặc là một canh giờ, sau khi luồng năng lượng bao quanh lấy Hàn Tam Thiên, thân thể đã bị bị dòng nước xanh ăn mòn sâu đến thấy xương, lại vào giờ
phút này hoàn hảo như lúc ban đầu, thậm chí đổi
mới hoàn toàn.
Ngay sau đó, Hàn Tam Thiên chậm rãi mở mắt.
Không kể đến loại đau đớn tê tâm liệt phổi ở bên
trong, thậm chí ngay cả đau nhức trong thân thể kịch liệt ở ngoài da cũng biến mất sạch sành sanh, chỉ có một dòng nước ấm nhẹ nhàng chảy xuôi.
Giống như bàn tay của mẫu thân, ôn nhu lại tinh tế
vuốt ve bản thân mình, lại giống như cánh tay người yêu, trìu mến lại quan tâm trấn an chính mình.
"Đây là nơi nào?" Hàn Tam Thiên mơ màng mở to
mắt, bốn phía một vùng tăm tối, cái gì cũng không thấy rõ lắm, đưa tay lên thậm chí cũng không thấy năm ngón tay.
Không, chính xác mà nói, chính là sau khi xuất hiện ánh sáng trắng kia thì không thể nhìn thấy nữa.
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên chậm rãi chuyển ánh mắt nhìn qua Ngũ Hành Thần Thạch đang tản ra hào quang nhỏ yếu về phía anh.
Anh không khỏi chau mày, vào trước đó anh nhớ rõ ràng Ngũ Hành Thần Thạch đã bị mình triệt để
dùng đến năng lượng cuối cùng nhất, cái này cũng mang ý nghĩa, nếu như anh không truyền lực lượng tiến trong cơ thể của nó, như vậy thì nó căn bản cũng không có khả năng phát ra bất kỳ hào quang gì.
Mà còn là ánh sáng mạnh như thế.
Hàn Tam Thiên vô ý thức quay mắt nhìn bốn phía, vừa rồi anh đã triệt để lâm vào trong hôn mê, trên lý luận căn bản không có khả năng rót vào bất kỳ năng lượng nào cho Ngũ Hành Thần Thạch, như vậy nếu nó phát sáng được thì khả năng duy nhất chính là từ những người khác.
Nhưng phóng tầm mắt nhìn bốn phía, một mảnh đen kịt, cẩn thận lắng nghe cũng chưa có bất kỳ âm
thanh gì xuất hiện, căn bản cũng không giống nơi đây có người.
Vậy thì chuyện này cũng quá kỳ quái rồi.
Nếu như ở đây không có ai, vậy Ngũ Hành Thần Thạch làm sao có thể phát sáng? Bát Hoang Thiên Thư không ở đây, Lân Long cũng đang dưỡng thương ở bên trong thiên thư, ký hiệu của Hồng Nhãn Ngọc Mãng cũng chưa từng sáng qua, ngay cả Tiểu Bạch căn bản cũng không động, không có mệnh lệnh của anh thì bọn chúng sẽ không tùy tiện làm việc, huống chi, thời điểm tiến về ma tộc chi địa,