Hàn Tam Thiên rất bàng hoàng, vẻ kiên nghị trong ánh mắt cũng đang tiêu hao, chậm rãi biến thành mê mang.
Lúc này, một tiếng cười khẽ nhẹ nhàng vang lên. giữa không trung, mặc dù không nói chuyện, nhưng vẻ cười nhạo kia, Hàn Tam Thiên chỉ cần không phải kẻ điếc liền có thể nghe được rất rõ ràng.
Hàn Tam Thiên nín thở ngưng thần, chậm rãi dừng lại, trong lòng cũng không vì chế giễu mà trở nên
chập chờn một chút nào.
Ngay vào lúc này, Hàn Tam Thiên hiểu rõ là anh nhất định phải giữ vững tỉnh táo, để đại não có thể động não suy nghĩ khách quan nhất, tìm ra đối sách,
Anh cẩn thận quan sát bốn phía, không bỏ sót bất
luận chi tiết nào, tìm xem bọn chúng có nơi nào không giống.
Bỗng nhiên, Hàn Tam Thiên chuyển động, nhanh chóng hướng về một phương hướng, trong miệng cũng đang lẩm bẩm cái gì đó.
Mà khi anh không ngừng bay về phía trước, anh xuyên qua càng ngày càng nhiều cái hố, thẳng đến
khi anh đột nhiên cười một tiếng, đột nhiên tăng tốc độ, ngay sau đó dừng lại, nhìn lên trước mắt, trong lúc nhất thời lạnh nhạt nhìn lên một quả cầu màu đỏ to lớn thình lình xuất hiện.
Nó có chút buồn nôn, giống như được tầng tầng máu huyết bao trùm, đường kính chừng ba mét, lúc này, nó đang chậm rãi nhảy lên, khẽ mở ra đóng lại.
"Xem ra, người thua rồi." Hàn Tam Thiên nhẹ khẽ
cười nói,
"Tiểu tử, thế mà để người tìm đến nơi này rồi, thú vị." Sau nửa ngày, âm thanh kia đột nhiên khoan
thai cười nói.
Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Vậy phải cảm tạ ngươi."
Nếu không phải hắn lên tiếng trào phúng, để trong lòng Hàn Tam Thiên càng thêm lạnh xuống, tinh tế suy nghĩ thì anh làm sao lại đột nhiên nhớ tới, muốn phá mê cung, đầu tiên là không dùng đến hai mắt.
Người cần dựa vào con mắt để nhìn thấy, rồi mới có thể đi đường, cho nên bên trong mê cung phức tạp thường là do cục diện được thiết lập để lừa gạt mắt người, khiến con người phán đoán sai.
Cho nên, nghĩ muốn đi ra khỏi mê cung, nhất định
phải vứt bỏ đôi mắt mang đến thông tin sai lầm, trái lại phải từ khứu giác hoặc là thính giác tìm ra thông tin hữu dụng.
Hàn Tam Thiên dùng khứu giác và thính giác.
Anh nghĩ đến ở bên trên huyết nhục có âm thanh thùng thùng nhảy lên theo tiết tấu, anh cũng nghĩ đến mạch máu màu xanh lục bên trong, âm thanh khi huyết dịch di chuyển xoát xoát, cho dù những thứ này đều vô cùng nhỏ bé, nhưng cũng giống như phá án, thông thường những đồ vật không làm người khác chú ý lại có thể là manh mối mấu chốt nhất trong đó.
Trái tim nhảy lên, bởi vì là nguyên thủy nhất, cho nên nó tần suất âm thanh càng thêm dày đặc hơn
so với huyết nhục, đây chính là một trong những điều khác nhau.
Hai, thân là "Động cơ" nguyên thủy nhất đang
không ngừng nhảy lên, tự nhiên sẽ sinh ra đầy đủ nhiệt lượng.
Thứ ba, nhảy lên mang đến nhiệt lượng, đồng thời cũng tự nhiên sẽ bởi vì nhiệt độ mà dẫn đến chất nhầy hoặc là các cơ quan rải rác khác tản mát ra
hương vị không giống.
Bởi vậy, từ ba chi tiết bên trên, Hàn Tam Thiên một đường truy đuổi đến nơi này.