Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3232: Nhưng vấn đề vẫn còn nguyên ở đó. 




Đan

Buồn bực suy nghĩ muốn đứng dậy, lúc này Hàn Tam Thiên mới ngạc nhiên phát hiện, gần như trong một đoạn thời gian anh sững sờ như thế, thì đã bị chất nhầy đầy đất dính vào người, cho dù động một chút cũng lôi kéo ra vô số tơ dính, giống như bị người ta đấy vào trong nhựa cao su.

"Thật con mẹ nó đúng là gặp xui xẻo, bắt gà không thành còn mất luôn nắm gạo." Trong lòng Hàn Tam Thiên chửi nhỏ.



"Tên nhóc vô tri kia, người cho rằng người xông vào thân thể của ta là có thể tìm được lỗ thủng sao?" Một âm thanh truyền đến.

Một giây sau, "mặt đất" tràn đầy nhựa cao su đột nhiên toát ra vô số gai nhọn, dựng thẳng đứng lên.

cúi mặt xuống nhìn một cái, Hàn Tam Thiên liền vội vàng đứng lên, dùng một kiếm chặt đứt toàn bộ chất nhầy, cuống quít phi thân, nhưng cũng bởi vì né tránh không kịp, trực tiếp bị đâm trúng.

"Con mẹ nó."

Nhìn thấy trên cánh tay bị đâm ra vết thương khổng lồ, máu tươi chảy ra, trong nháy mắt đen nhánh, trong lúc nhất thời Hàn Tam Thiên âm thầm kinh

hãi.

Tên ngốc này thật lợi hại, phòng ngự cơ bản không

có kẽ hở, công kích cũng dùng nham thạch nóng chảy, các loại cành cây, cho dù ở bên trong, vẫn có các loại chất nhầy, nếu đổi thành người khác, khả năng còn chưa làm bị thương hắn một chút nào thì cũng không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.

Cho dù là chính Hàn Tam Thiên, nếu như không phải kim thân và ma long chi huyết thỏa hiệp lẫn nhau, hợp tác lẫn nhau, chỉ sợ cũng không thể sống đến bây giờ.

Ma tộc chi địa, nhân số tuy ít, nhưng có thể kiên trì bao nhiêu năm mà không bị nhân tộc tiêu diệt, xem ra thật sự là có bản lĩnh đặc thù.

Nhân tài ẩn dật, quả thực là không thể tưởng tượng.

Nhưng cũng may là anh không sợ kịch độc, phần lớn bên ngoài thân thể đều được bất diệt huyền khải và băng sương ngọc giáp cùng nhau bảo hộ, khó khăn là có nhưng chỉ có một chút, cũng không phải rơi vào tuyệt cảnh.

Nhưng vấn đề vẫn còn nguyên ở đó.

Trốn ở đó cũng không phải biện pháp, từ đầu đến cuối phải tìm được phương pháp tiến công mới là đúng đắn.

Nhưng vấn đề là ngay cả phòng ngự của hắn cũng không phá được thì nên tiến công như thế nào cho phải đây?

Hàn Tam Thiên ngắm nhìn bốn phía và trước mắt đều có hình dạng cái hố, tương liên lẫn nhau, ngay cả đầu cũng không nhìn thấy.

Phải xử lý thế nào đây?

Đột nhiên, Hàn Tam Thiên chợt nghĩ đến, lão tử

không làm được, không phải bên ngoài vẫn có thứ

làm được sao?

Dù không biết vì sao anh không làm được mà nó có thể làm được, nhưng tối thiểu đây là sự thật mà anh tận mắt nhìn thấy, cho nên, đã như vậy thì dùng sự thật tới làm căn cứ.

Nghĩ tới đây, dựa vào lỗ hổng mà anh đã tiến vào, Hàn Tam Thiên hướng về phía ác chi Thao Thiết ở

bên ngoài hô: "Có thể chờ một chút nữa ăn tiếp không? Đến đây giúp ta một chút?"

Lời nói hô to, nhưng ác chi Thao Thiết ở bên ngoài vẫn điên cuồng cắn xé như cũ, đối với lời nói của Hàn Tam Thiên một chút cũng nghe không vào...

cũng phải, trước kia khi anh thu phục nó, liền nuôi thả rông, Hàn Tam Thiên cũng chưa từng trông cậy vào mình có thể khiến nó ngoan ngoãn nghe lời, bằng không mà nói, nhiều lần trước Hàn Tam Thiên đã trực tiếp gọi nó ra để giúp đỡ rồi, không phải chờ đến khi đến thành U Minh mới lấy ra sử dụng.

Nhưng mà vào lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhanh trí nghĩ đến...