Một đám ma tộc không sợ trời, không sợ đất, thậm chí dùng mạng sống để đánh nhau lại vào giờ phút này tràn đầy sợ hãi trong ánh mắt.
"ÁC... Ác chi Thao Thiết, kia là ác chi Thao Thiết."
Không biết là ai hoảng có rất lân khiến cho hết
thảy mọi người trong lúc nhất thời càng thêm hoảng sợ, ngay cả người đàn ông béo và người báo tin lúc này cũng bị dọa đến không khỏi lùi lại mấy bước, sợ hãi vạn phần: "Thật... Thật sự là ác chi Thao Thiết."
"Hắn... Hắn thật sự có ác chi Thao Thiết."
Hầu như không cần nhiều lời, hai người gần như trong cùng một thời gian nhìn về phía Hàn Tam Thiên đang điên cuồng giết chóc ở bên trong đám giáp sĩ.
Ai lại có thể ngờ tới sẽ có một ngày một trong những hung thủ thượng cổ tiếng tăm lừng lẫy bên trong ma tộc, thậm chí đối với ma tộc mà nói gần như không còn khả năng tồn tại lại xuất hiện ở trước mắt của mình,
Hoặc là nói, cho dù hắn không biết, nhưng ai có thể nghĩ đến, nó lại dùng phương thức như vậy để xuất
hiện?
"Nếu như hung thủ thượng cổ thật sự tồn tại, như vậy, cho dù ngay cả tam đại Chân Thần hiện tại cũng tuyệt đối không có tư cách có thể thần phục được nó, tên này đến tột cùng là ai?"
Nghi vấn đầy đầu, lòng tràn đầy rung động, khiến hai người bọn họ hiện tại giống như là hai tên đần, nhìn chòng chọc vào Hàn Tam Thiên.
Mà lúc này, hai mắt Hàn Tam Thiên sớm đã huyết hồng, nổi lên sát ý, làm gì còn có tâm tư quản hai tên đần này chứ, hoặc là nói, đối với ác chi Thao Thiết, ngay cả chính anh cũng không hoàn toàn hiểu rõ.
Bởi vì lúc này khi so sánh các chi Thao Thiết với lúc trước, hiển nhiên đã hoàn thành một vòng tiến hóa mới.
Hàn Tam Thiên làm sao biết, lúc đầu ác chi Thao Thiết gặp được anh thì cũng đã cách tiến hóa không xa, nhưng lại bị anh hút ra không ít hỗn độn chi khí từ trong bụng, thiếu chút nữa trong một đêm đánh nó bay về trước giải phóng.
Cũng may chính là tên ngốc Hàn Tam Thiên này vẫn có lương tâm, trên đường đi cho nó ăn không ít đồ vật, nhất là sau khi về đảo Tiên Linh, đã tu luyện ra
không ít đan dược cho nó.
Trước khi khai chiến, Hàn Tam Thiên còn cố ý bỏ nó vào trong không gian giới chỉ, mục đích là để nó có thể ăn hết một lần đủ vốn những từ tinh và tứ long,
vơ vét được bảo vật đại lượng hoàng kim, tăng
cường sức chiến đấu, vào lúc này có thể giúp đỡ chính mình.
Nhưng anh làm sao biết, những thứ kia chứa đựng
sức khôi phục, tăng thêm sau khi những giáp sĩ này chết đi thì phần lớn sát khí giết chóc đã bị Thao Thiết nuốt vào, cho nên nó đã sớm đến giai đoạn tiến hóa.
"Rống."
Âm thanh của nó vừa vang lên, một giây sau, thân thể khổng lồ liền trực tiếp đáp xuống.
Giống như là một ngọn núi lớn, trong chớp mắt khi nó lao xuống, gần như có một mảng lớn giáp sĩ âm vang đổ xuống, tứ chi mở ra, lại là một nhóm giáp sĩ
khác bay ra, há mồm rộng như hang lớn, một mảng lớn giáp sĩ bị hút vào trong miệng.
Mà Hàn Tam Thiên bên kia, cho dù hình thể không bằng Thao Thiết, hành động cũng không lỗ mãng bá đạo bằng nó, nhưng thắng ở chỗ là anh cũng đang bạo sát điên cuồng không thôi.
Trong lúc nhất thời, hai bên chém giết đến trời đất quay cuồng, hắc khí cuồng cuộn bốc lên, trên bầu trời lại có sấm sét nổ vang, cục diện tốt đẹp lúc đầu thế mà vào giờ phút này hoàn toàn điên đảo.
Hốt hoảng nhìn tinh thạch trong tay một cái, quỷ dị vô cùng, từ màu huyết hồng ban đầu biến thành màu trắng bao quanh màu đỏ ở bên trong, lại quay mắt sang nhìn bây giáp sĩ vốn giống như là thuỷ
triều, lúc này bị chia cắt, lại còn bị đánh tan, phóng tầm mắt nhìn tới, nhân số đã không đủ một vạn.