Chuẩn xác mà nói, gian phòng ở bên trong lầu ba vô cùng xa hoa, hết thảy được chế tạo bằng hoàng kim và châu báu, có phần phong tình, đồng thời lại có kim bích lập loè.
Một đám người nằm thoải mái trên ghế dài, uống rượu ngon ăn quả mọng, trong lúc nhất thời tâm tình không tệ, Tô Nghênh Hạ vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên đứng lên...
Phát giác được cử động của Tô Nghênh Hạ, lúc này Hàn Tam Thiên cũng giương mắt nhìn về hướng cửa sổ, dưới ánh trăng, Hàn Tam Thiên không khỏi chau
mày.
Vài trăm mét bên ngoài ngoài cửa sổ, tầng tầng mây huyết hồng trên đỉnh tòa thành cũ đã gần như đốt trời, khiến người ta cảm giác vô cùng u ám, lại có một loại hoảng sợ.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Thanh Long cũng chú ý tới điểm khác biệt này, không khỏi kỳ quái mà nói.
Mấy người Tê Tê và Tô Nhan cũng nhao nhao đứng dậy, nhìn qua cỗ mây hồng, trong lòng từng người đều có một cảm giác không rõ nói không nên lời.
Tô Tử Vũ chau mày, đột nhiên đứng dậy, nhìn qua cỗ mây hồng, bước nhanh đi đến bên cửa sổ, trong
lúc nhất thời Tô Tử Vũ biểu lộ ngưng trọng, nghẹn lời không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Tô Tử Vũ mới lẩm bẩm mở miệng: "Kia là U Minh chi vương."
"U Minh chi vương?" Tô Nghênh Hạ chau mày.
Tô Tử Vũ nhẹ gật đầu: "Không sai, chúa tể tối thượng bên trong thành U Minh, thậm chí thành U Minh này cũng được đặt theo tên của hắn."
"Nghe như người nói, thực lực của hắn hẳn là rất cường đại?" Thanh Long ngóng nhìn mây hồng lạnh. nhạt nói.
"Có thể một mình xưng bá một phương bên trong thế giới ma tộc giết chóc này, sao có thể không giẫm lên trên thi thể vạn người mà đăng cơ chứ?”
Điểm này, Hàn Tam Thiên vô cùng đồng ý, như là con đường xưng bá của sư tử vậy, hoặc là xưng vương, hoặc chính là chết trên đường xưng vương.
Cả đời bọn hắn đều vượt qua trong chiến đấu, hoặc là khiêu chiến người khác, hoặc là bị người khác khiêu chiến.
Cho nên, bên trong thế giới này, thành U Minh có thể an ổn cho tới bây giờ, U Minh chi vương hiển nhiên có vương đạo chi thuật của riêng mình.
"Sẽ không phải là hắn muốn tới tìm chúng ta tính sổ chứ?" Tê Tê nhíu mày mà nói.
Tô Tử Vũ lắc đầu, mây hồng thức tỉnh, chỉ đại biểu cho U Minh chi vương đã tức giận rồi, nhưng đến
cùng là nhằm vào ai, điểm này hắn vẫn không xác định.
Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Nếu như chúng ta có thể để cho một tên u minh vương phải tự mình đối phó, vậy nói rõ chúng ta cũng rất có bản lĩnh, sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên đường."
Nói xong, Hàn Tam Thiên kéo màn cửa lên, quay người đi về phía gian phòng của mình.
Thấy Hàn Tam Thiên nhẹ nhõm như thế, đám người quan sát lẫn nhau, có lẽ Hàn Tam Thiên nói rất
đúng, mây hồng thức tỉnh, xác thực cũng không đại biểu được cái gì.
"Nghênh Hạ, người mang Niệm nhi về phòng nghỉ ngơi trước đi, tàu xe vất vả lâu như thế, tuổi nàng không lớn lắm, khả năng thân thể không chịu đựng nổi." Tần sương nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, nói khẽ.
Tô Nghênh Hạ mặt ủ mày chau, nhưng nhìn đám người tựa hồ cũng không để ở trong lòng, nàng cũng không truy đến cùng, nhìn Hàn Niệm thật sự đã mỏi mệt không chịu nổi, cuối cùng nàng gật gật đầu, mang Hàn Niệm về gian phòng của mình.