Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3199: "Giải dược." 




Đương nhiên lập tức liên đột nhiên đứng dậy, có ý đồ đuổi theo, chỉ là vừa mới đứng dậy, vừa nhấc chân, hai người không khỏi đều cau chặt lông mày, trong ánh mắt mang theo vẻ không hiểu nhè nhẹ và...

Hoảng sợ...

Bởi vì vào lúc này, bọn hắn đột nhiên cảm thấy phần bụng truyền đến đau đớn vô cùng kịch liệt, mà loại đau đớn này thậm chí có trình độ vượt xa trình độ trúng độc vốn có.



Hai người bàng hoàng liếc mắt nhìn nhau một cái,

người rùa vội vàng nói: "Giải dược."

Người cóc cũng không dám chậm trễ, trong tay lắc một cái, xuất hiện hai viên giải dược, ném cho người rùa một viên xong thì hắn cũng ngửa đầu trực tiếp nuốt vào một viên.

Hai người hơi an tâm, nhưng một lát sau, phần bụng đau đớn rất mau kéo hai người về thực tế.

Thậm chí so với trước đó mà nói thì đau đớn càng thêm mãnh liệt.

Hai người nhướng mày, cúi đầu nhìn phần bụng của

mình một cái, không khỏi ngây ra như phỗng.

Lúc này phần bụng của hai người không biết tại sao

lại có chất lỏng màu đen đang chậm rãi xuyên thấu qua đai lưng thấm ướt ra ngoài, hai người dùng tay sở một cái, những chất lỏng kia lưu trong tay, bên trong màu đen lại có màu đỏ, mơ hồ có mùi hôi thối

không ngừng tỏa ra.

"Cái này.... Đây là?" Người rùa chấn động vô cùng nhìn về phía người cóc ở một bên.

Nhưng người cóc đầu kia cũng quá sợ hãi, làm gì còn rảnh rỗi chú ý với hắn.

"Ầm."

Đột nhiên, vào lúc này, theo hai tiếng trầm đục vang lên, hai người nặng nề té ngã trên đất, quay đầu lại chỉ thấy lúc này bên trên chân của hai người bốc lên khói trắng cuồn cuộn, càng chết chính là chân của hai người bắt đầu hóa thành chất lỏng màu đen, đương nhiên, hai người hoảng sợ phát hiện, chân của bọn hắn cũng bởi vậy mà hoàn toàn không thể khống chế hay nghe theo sai khiến được nữa.

Đau đớn kịch liệt vẫn xâm nhập vào tận trong xương tuỷ, nhưng lúc này bọn hắn thậm chí đã quên mất phải kêu lên, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ.

Sao có thể như vậy?

Sao có thể như vậy?

Thân thể của bọn hắn bắt đầu không ngừng bị biến

hóa thành chất lỏng màu đen, từ phần bụng, đến

hai chân...

"Không... Không... Không muốn."

Theo sự ăn mòn không ngừng lên cao, lồng ngực của bọn hắn bắt đầu không còn nữa, cánh tay của bọn hắn cũng bắt đầu không còn, thậm chí sự ăn mòn vẫn còn tiếp tục dâng lên cao.

Lúc này hai người không còn một chút vẽ phách lối nào như lúc trước, chỉ vô cùng hoảng sợ, thậm chí run rẩy...

I

Không riêng gì bọn hắn tất cả quái vật ở đây cũng

choáng váng, một màn trước mắt vượt qua sự

tưởng tượng của bọn hắn, kinh hãi đến tận trong linh hồn của bọn hắn.

Một đám người nhao nhao lùi lại mấy bước, sợ bị người rùa và người cóc liên luỵ, đồng thời lại cảm thấy da đầu run lên một trận hung ác, bởi vì hiện tại không chỉ giống như Hàn Tam Thiên mới vừa nói, càng kinh khủng hơn chính là hiện trường quá bị thảm, cho dù bọn hắn giết người không ghê tay thì cũng hoàn toàn không cách nào nhìn thẳng.