"Nhưng bây giờ, hắn hoàn toàn từ bỏ ưu thế của
mình, ngược lại lấy yếu thế của mình đối đầu với ưu thế của người khác, cái này..."
"Cái này... Lão phu hành tẩu giang hồ nhiều năm, chưa bao giờ thấy qua khí thể như vậy." Nói đến
cuối cùng, Tô Tử Vũ có chút tức giận.
Trò đùa, trò đùa, quả thực là xem sinh mệnh của
mình như trò đùa.
Đã từng thấy qua tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng chưa thấy qua loại người ngông cuồng đến độ không cần mạng như Hàn Tam Thiên.
Hắn thực tế không biết nên nói làm sao, phiền
muộn, vô cùng phiền muộn.
Thanh Long nghe nói Tô Tử Vũ xong, trái lại cũng chưa phản ứng giống như Tô Tử Vũ, hắn chỉ là khẽ chau mày, nhìn về phía bóng lưng Hàn Tam Thiên, trong lúc nhất thời không khỏi có cảm giác hiếu kì rất sâu, dù sao, như Tô Tử Vũ nói, nếu như việc này
đối với Hàn Tam Thiên bất lợi như thế, vậy lần này
tên ngốc này sẽ ứng phó ra sao đây?
Có suy nghĩ giống như Tô Tử Vũ còn có Tê Tê, ngay
cả Tô Nhan và Lục Châu bên cạnh cũng như vậy, hai cô nương gấp gáp giống như kiến bò trên chảo nóng, trong lúc nhất thời ngay cả đứng cũng khó khăn bất ổn, không ngừng dạo bước ngay tại chỗ, cầm thật chặt tay nhau.
Nhưng ngay khi các nàng lo nghĩ, đám quái vật
đang chế giễu, Hàn Tam Thiên bên kia cũng đã khẽ động tay mình.
Nhất thời, hai đạo năng lượng đang bao vây máu độc của Hàn Tam Thiên liền trực tiếp lấy tốc độ cực nhanh phịch một tiếng, bay vào trong miệng người
cóc và người rùa đang điên cuồng cười to.
Đầu tiên hai người cảm thấy hoảng hốt, dù sao Hàn Tam Thiên thừa dịp hai người không chú ý đột nhiên bắn vào trong miệng bọn hắn một vài thứ, nhưng một giây sau, sau khi hai người cảm giác lại thân thể chính mình, trong lúc nhất thời lại hoàn toàn yên tâm.
"Con mẹ nó người có bị bệnh không?" Người cóc là lạ nhìn qua Hàn Tam Thiên, trên mặt biểu lộ phẫn nộ, nhưng cùng lúc lại có phần hơi buồn cười.
Hai người đều tận mắt nhìn thấy Hàn Tam Thiên tự cầm kiếm cắt tay mình, sử dụng năng lượng bao trùm hai giọt máu tươi chảy ra, bây giờ, hai giọt máu tươi tiến vào trong miệng bọn hắn, cho dù không có việc gì, nhưng cũng chính là bởi vì không có việc gì, cho nên bọn hắn cảm thấy hành vi của Hàn Tam
Thiên đột nhiên trở nên cực kỳ não tàn,
"Con mẹ nó người dùng máu của mình bắn vào trong miệng của chúng ta? Con mẹ nó người không thấy ghét bỏ sao? Ngươi không buồn nôn thì lão tử buồn nôn." Người cóc buồn bực mắng.
Còn muốn mắng tiếp, người rùa bên kia lại cười lạnh. mở miệng: "Ta biết rồi, tên ngu ngốc này tất nhiên là biết mình độc phát rồi, cho nên biết khắp nơi trong thể nói đều là độc, bên trong máu tươi này đương nhiên cũng là độc."
"Cho nên, hắn muốn dùng máu tươi có độc của chính mình để đầu độc chúng ta, ta nói đúng không?" Nói xong, người rùa mang theo nụ cười trêu tức, nhìn qua Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cười cười, gật gật đầu: "Không thể nói là hoàn toàn đúng, nhưng cũng không thể nói
người nói sai, tính người đúng phân nửa vậy."
Máu độc dĩ nhiên là mang theo chất độc của Hàn Tam Thiên, nhưng mà loại độc này lại không phải loại độc kia của người cóc, cho nên, bọn hắn đã nói đúng một chút, nhưng cũng sai một chút.