Tô Tử Vũ vẫn luôn căng thẳng thần kinh cuối cùng vào lúc này cũng buông lỏng xuống, quay mắt nhìn thấy ý cười tán thưởng trên mặt Thanh Long, Tô Tử Vũ cũng không nhịn được tán thưởng mà nói.
Thanh Long gật gật đầu: "Tốc độ của hắn nhanh đến mức người khác khó mà tưởng tượng, quan trọng nhất chính là nắm chắc thời cơ, quả thực là tinh diệu tuyệt vời. Chẳng trách khi hai người kia tấn công tới, thậm chí hắn không muốn động, mới đầu, ta còn tưởng rằng hắn không phản ứng được, nhưng bây giờ, ta biết rồi."
Tô Tử Vũ gật gật đầu: "Kia là khinh thường, vô cùng khinh thường."
Thanh Long cười một tiếng, đúng vậy, thật giống như một vị vua chân chính nhìn một đám lâu la bày trò chuẩn bị tư thế, không chỉ không kinh hoàng chút nào, trái lại, là tràn ngập khinh thường và chế giễu.
"Còn may, còn may." Nghĩ đến đây, Thanh Long thở
dài.
Tô Tử Vũ sững sờ: "Cái gì còn may?"
Thanh Long lắc đầu, không tiếp tục nhiều lời, nhưng trong lòng của hắn rõ ràng, còn may chính là bọn hắn kịp thời nhận thua, cũng còn may chính là sau khi nhận thua, bọn hắn tuân thủ hẹn ước, chưa hề có nửa bước làm trái.
Làm đối thủ của người này, đơn giản chính là ác
mộng của bất luận kẻ nào.
Tô Nghênh Hạ và mấy cô nương lúc này cũng lộ ra nụ cười vui mừng, lo lắng lúc trước vào giờ phút này cuối cùng tan thành mây khói.
Hàn Tam Thiên hơi đứng thẳng người, nhìn lướt qua người cóc bên trong nơi hẻo lánh, bị thiện hỏa đốt
cháy chật vật đến cực điểm, lại nhìn lướt qua người
rùa bị nguyệt luân gây thương tích, bây giờ luồng điện xanh tím vẫn ngẫu nhiên nhảy vọt.
"Còn có chiêu gì nữa không?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói: "Nếu không có, ta nên đưa các ngươi lên đường rồi."
Người rùa và người cóc nhìn nhau một cái, sau đó
trên mặt lại không phải lộ ra vẻ e ngại, tương phản,
bọn hắn cười, thậm chí cười cực kỳ tùy tiện và ngạo mạn.
"Đưa chúng ta lên đường?"
"Ha ha ha ha ha ha."
"Chỉ bằng ngươi sao?" Người cóc tà tà nhìn qua Hàn Tam Thiên, lạnh giọng mà nói...
Hàn Tam Thiên không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn qua hai người.
"Ngươi thật sự cho rằng, người đã thắng sao?" Người rùa cũng phun ra một ngụm máu tươi trong miệng, hung dữ nhìn chằm chằm Hàn Tam Thiên.
Thấy Hàn Tam Thiên vẫn không nói lời nào, người rùa liếc mắt nhìn người cóc, cười nói: "Thời gian nên đến rồi."
Người rùa nghe thấy, cười ha ha một tiếng, gật gật đầu: "Bình thường thì từ ba đến năm phút, tố chất thân thể mạnh một chút, khả năng cần mười mấy phút, mạnh hơn chút nữa, nửa canh giờ.".
"Nhưng vừa rồi hắn đánh cùng chúng ta, hiển nhiên
đã động khí, huyết mạch sôi trào, cho nên thời gian. độc phát cũng hẳn đã sắp đến rồi."
Đúng vậy, khi hai người được chứng kiến bản lĩnh của Hàn Tam Thiên, đương nhiên chỉ cần là đầu óc người bình thường, cũng sẽ không ngốc đến nỗi còn muốn phản kháng.
Nhưng hai người dám dựa vào tình huống như thế mà còn muốn phản bội, cái này đã nói, hai người đối với Hàn Tam Thiên có tự tin tuyệt đối.
Mà tự tin này đến từ khí độc màu xanh lục mà người
cóc lúc trước phun vào người Hàn Tam Thiên.
Bọn hắn đương nhiên sẽ không cho là khí độc mất đi hiệu lực, chẳng qua là cảm thấy Hàn Tam Thiên
có tố chất thân thể mạnh hơn người khác, cho nên độc tính phát tác kéo dài mà thôi.