"Trái lại cô nương bên cạnh hắn cũng đáng thương,
lớn lên thật con mẹ nó xinh đẹp, chỉ tiếc ở cùng một đổ đần."
Bên trong thế giới giết chóc, không có thương hại,
cũng sẽ không có bất luận kẻ nào cảm kích thương hại của kẻ khác, bởi vì thương hại trong mắt bọn họ là hành vi chỉ đồ đần mới làm.
Mà Hàn Tam Thiên chính là đồ đần này.
Xác thực mà nói, Hàn Tam Thiên mềm lòng, trong mắt anh, mặc dù vài người đùa giỡn Tô Nghênh Hạ đã khiến anh giận dữ, nhưng mà tôi không đáng chết, chặt xuống một cánh tay đã đủ rồi.
Nhưng nào biết được, đám người này và Lưu công tử lúc trước gần như giống nhau, trong não có vấn đề, căn bản không biết chừng mực.
Lúc này, đối mặt với sự tiến công cực hung ác của hai người này, ánh mắt Hàn Tam Thiên lóe lên một
n
tia âm lãnh, một giây sau, nắm chặt song quyền, thiên hỏa hội tụ với tay phải, nguyệt luân tập kết với
tay trái.
"Ầm."
Nhắm ngay người cóc đột nhiên đánh tới một quyền tay phải, trực tiếp giống vừa rồi sử dụng Cáp Mô Thần Công đánh bay hắn, một quyền âm vang đánh hắn bay đến trên tường cách mấy chục mét có hơn, sau khi đụng đến toàn bộ vách tường rạn nứt, lúc này người cóc mới nặng nề rơi trên mặt đất.
Thống khổ, vạn phần thống khổ, thậm chí bởi vì gia trì thiên hỏa, người cóc bị trúng quyền trên ngực, đốt thành một màu đen kịt, miệng hắn nôn ra máu tươi, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không có thống
khổ chút nào, tương phản, vẫn cười lạnh nhè nhẹ.
Hắn bị đánh, có lẽ đã là chuyện trong dự liệu, hắn
chưa từng trông cậy vào một mình hắn mà có thể
đột nhiên đánh thắng được Hàn Tam Thiên.
Điều hắn muốn là giương đông kích tây.
"Ngươi tránh được bên trái, nhưng vẫn có bản lĩnh tránh được bên phải sao?" Lạnh lùng cười tà một cái, trong mắt người cóc lộ ra tinh quang.
Người rùa dùng tốc độ cực nhanh, công kích cũng không kém chút nào, hắn đánh nghi binh Hàn Tam Thiên ở bên trái, tất nhiên là muốn anh được cái này mất cái khác, không có cách nào ngăn cản bên phải.
Cho dù xem ra phía bên người cóc có thanh thế càng thêm hung mãnh, nhưng trên thực tế giấu giếm sát chiêu chân chính lại là người rùa.
"Lần này người còn không chết được sao?"
Sau khi ánh mắt người rùa nhìn lại, phía bên phải, rùa người đã vọt tới ngoài cùng bên phải nhất của Hàn Tam Thiên, đồng thời nắm đấm trong tay bí mật mang theo một cây gai nhọn đột nhiên đánh tới.
"Hỏng bét rồi." Tô Tử Vũ vội vàng một hô, cả người lo lắng vô cùng.
Đối phương tấn công mạnh mẽ, mà lúc này Hàn Tam Thiên mới vừa đánh lui người cóc, hiển nhiên
không có đầy đủ thời gian trở lại phòng ngự tiến công của người rùa.
Không chỉ có Tô Tử Vũ, cho dù là Thanh Long nhìn
thấy tình huống như vậy cũng không nhịn được thay Hàn Tam Thiên đổ mồ hôi lạnh.
Không nói đến tiến công người rùa có bao nhiêu ảo diệu, nhưng dựa vào hình thức dị thường hung mãnh thì tình cảnh của Hàn Tam Thiên đối với bất kỳ một người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu nào mà nói, đều cực kỳ nguy hiểm và trí mạng.
Nhưng sự thật là như thế sao?
Có lẽ, toàn thế giới đều có loại ý nghĩ này, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói thì đúng là người rùa
có thể tấn công ảo diệu, nhưng trước khi bắt đầu Hàn Tam Thiên sao lại không nghĩ tới những thứ này?