Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3190: Mà ức hiếp thì sẽ tử vong. 




"Dùng tay nào?"

Tay nào?

Người cóc lập tức vô ý thức vươn tay phải của mình. ra, bởi vì vừa rồi hắn muốn dùng tay phải sở Tô Nghênh Hạ. Đây cũng không phải là người cóc trung thực, mà do đang trong sự sợ hãi, cử động vô cùng thực tế.



Chỉ là vừa mới tay vươn ra trong nháy mắt, người cóc lập tức sắp nứt cả tim gan...

Cái tay nào?

Đây không phải là tiết tấu duỗi ra cái tay nào thì cái

tay đó sẽ không còn đó sao?

Sau khi phản ứng tới, người cóc lập tức hoảng hồn.

Cáp Mộ Thần Công chính là chỗ dựa căn bản của hắn, nếu không còn tay nữa thì Cáp Mộ Thần Công phải sử dụng như thế nào? Mà nếu không thể sử dụng nữa thì ở nơi ma tộc mạnh được yêu thua này, kết cục chỉ có một cái.

Chết.

Trong ma tộc, không ai sẽ cho một người tàn phế bất kỳ không gian sinh tồn nào, chỉ có ức hiếp.

Mà ức hiếp thì sẽ tử vong.

"Gia, không... đừng mà, ta sai rồi, ta sai rồi, ta sai rồi có được không?"

"Được." Hàn Tam Thiên cười nhạt một tiếng: "Nhưng mà trái lại ta cũng muốn hỏi người một chút, nếu như là đổi thành người khác cầu xin ngươi, ngươi sẽ bỏ qua cho hắn sao?"

Sắc mặt người cóc lạnh lẽo, người khác đến cầu xin hắn như thế, hắn sẽ bỏ qua cho người đó sao?

Đương nhiên sẽ không, thậm chí hắn sẽ chỉ càng thêm vô tình và trào phúng hành hạ người ta đến chết.

Nghĩ tới đây, người cóc cuống quít trực tiếp dập đầu với Hàn Tam Thiên: "Ta sẽ bỏ qua, đại gia, ta sẽ bỏ qua cho hắn, cầu đại gia cho ta một con đường sống, sau này... Sau này ta cũng không dám làm loạn nữa."

Dứt lời, hắn liều mạng dập đầu, không ngừng lại

chút nào.

"Bỏ tay phải của người lại đây, ngươi có thể đi."

Hàn Tam Thiên lạnh giọng nói xong, đứng dậy.

Cắn răng một cái, người cóc tựa hồ hạ quyết tâm

thật lớn: "Được, làm cần thì sớm muộn gì cũng phải

trả, chỉ là một cánh tay mà thôi, tối thiểu ta còn chưa có chết."

"Ta cho ngươi."

Vừa mới nói xong, người cóc trực tiếp giơ tay lên, bắt lấy đại đao bên hông của một người khác, nâng đao, nhắm mắt, làm bộ lập tức muốn chặt tay vuấna

Tô Nhan và mấy cô nương quay đầu sang một bên, không đành lòng nhìn thẳng, mà lúc này Hàn Tam Thiên cũng quay người hướng về phía Tô Nghênh На.

Anh đối với mấy chuyện này không có hứng thú, bởi vì bản thân anh không hề muốn dính vào chuyện đã thương người hoặc là giết người, chỉ là tên này thực tế quá phận, hết lần này đến lần khác gây hấn với anh, nhất là dám đưa tay chạm vào Tô Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên sao có thể không giận? Sao có thể không giáo huấn hắn một chút?

Nhưng mà ngay khi Hàn Tam Thiên quay người chuẩn bị rời đi, ánh mắt đang đóng chặt của người cóc lại vào lúc này chậm rãi mở ra không có vẻ như hòa chó vẫy đuôi mừng chủ lúc trước, chỉ còn lại

lạnh lùng âm độc.

Hắn chậm rãi dời ánh mắt về phía trên thân người rùa một bên khác, mà ánh mắt của người rùa cũng hướng về phía hắn bên này.

Cả hai ánh mắt trao đổi một cái, rồi mới nhìn nhau nhẹ gật đầu, một giây sau, hai thân ảnh đột nhiên đánh úp về phía Hàn Tam Thiên.

"Tam Thiên cẩn thận."

Tô Nghênh Hạ hét lên đầu tiên, những người khác

gần như cùng một thời gian vội vàng hô to.