Người chết thì có gì phải sợ nữa?
"Cái tên ngu ngốc này, đã trúng phải độc cóc của bọn ta mà vẫn còn không hay biết."
"Ôi ôi, bất kỳ người nào trúng phải độc cóc, vô luận. có tu vi cao bao nhiêu, kết quả cũng chỉ có một mà thôi, chờ chết."
"Đồ ngốc, bây giờ có phải là người cảm giác toàn thân phát mệt, cũng cảm thấy mí mắt cực nặng, hỗ hấp dồn dập rồi không?"
"Không bao lâu, người sẽ còn cảm thấy tứ chi chết lặng, rồi mới choáng đầu hoa mắt, cuối cùng ngã xuống đất không đứng dậy nổi, bỏ mạng."
Vài tên quái vật lên tiếng lớn chế giễu, trong lúc nhất thời vui vẻ và trào phúng nói không nên lời.
Hàn Tam Thiên lại nhếch miệng mỉm cười, bọn hắn nói vừa hung hăng vừa trào phúng thì có thể thế nào? Với thân thể của Hàn Tam Thiên thì có gì phải sợ? Đối với những triệu chứng trúng độc mà bọn hắn vẫn đang kiêu ngạo kia, rất xin lỗi, một chút Hàn Tam Thiên cũng không có.
Thậm chí, cũng bởi vì nguyên nhân hút vào cỗ khí độc này, Hàn Tam Thiên không chỉ không khó chịu chút nào, trái lại vẫn hơi có chút tinh thần sảng khoái, tâm thần thanh thản.
Đối với người khác mà nói là kịch độc, còn với anh
thì không có gì khác với thực phẩm dinh dưỡng cả.
Nghe tới đám tiểu quái phía sau diễu võ giương oai, trong lúc nhất thời lòng tin của người cóc càng thêm bùng nổ, lạnh lùng hừ một cái, chẳng thèm ngó tới liên hướng về phía Hàn Tam Thiên bên kia đi. đến.
Đi tới bên cạnh Hàn Tam Thiên, hắn trêu tức nhìn lướt qua, phỉ nhổ một ngụm, trong mắt hắn, đương nhiên Hàn Tam Thiên không khác gì sâu kiến, cũng
không dám có bất kỳ phản kháng nào, bởi vậy, hắn.
trực tiếp giơ lên bàn tay lớn kia, khuôn mặt tươi cười
hướng về phía trên mặt Tô Nghênh Hạ sờ soạng.
"Cô nương, từ giờ trở đi, ngươi là của lão tử rồi."
Vừa mới nói xong. ..
"A.."
Không thấy hình, chỉ nghe từ trong một cái lỗ to trên nóc nhà lại có một âm thanh vừa thống khổ lại vô cùng tức giận truyền đến.
"Cáp Mộ Thần Công thức thứ ba."
Soat.
Bên trong nóc nhà vỡ vụn, lại có một đạo thân ảnh vọt ra.
Ngay sau đó, thân ảnh người cóc nhanh chóng điện cuồng xoay tròn bên người Hàn Tam Thiên,
Khi tốc độ đạt đến đỉnh cao, bên người Hàn Tam Thiên đã có bốn thân ảnh người cóc, nhưng ngay
khi bốn thân ảnh này xuất hiện thì lại có thân ảnh của một người khác lại lặng yên thối lui.
Rồi mới đột nhiên thẳng hướng về phía Hàn Tam Thiên.
Một huyền ảnh nho nhỏ, nếu như đổi lại là người khác còn hữu dụng, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, chỉ như một cái rắm, gần như ngay khi chân thân của người cóc trở ra trong nháy mắt, Hàn Tam Thiên đã thu hết vào trong đáy mắt.
Khi người cóc vọt tới, Hàn Tam Thiên vẫn không nhúc nhích, khi hắn sắp vọt tới trước mặt Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên trở bàn tay.
"Cáp con mẹ ngươi."
Âm.
Nhìn như chỉ là một bàn tay, nhưng đánh vào trên thân người cóc lại như là một đỉnh núi, vốn là đánh ngang qua lại đột nhiên rơi xuống, rồi mới nặng nề nện trên sàn nhà. .
"A..."