Nhìn thấy ánh mắt Hàn Tam Thiên lộ vẻ kỳ quái, Thanh Long mỉm cười, nhìn lại Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên cười khổ một tiếng, gật gật đầu, sợ là Thanh Long muốn tránh khiến cho nhà họ Tô
khẩn trương thái quá, bởi vậy mới như vậy mà thôi.
Tô Tử Vũ nhìn Hàn Tam Thiên một cái, lại nhìn về phía Tô Nhan, thấy Tô Nhan nhìn hắn mỉm cười, ra
hiệu hắn không cần phải lo lắng về Hàn Tam Thiên, lúc này Tô Tử Vũ mới cười một tiếng: "Tốt, anh hùng không hỏi xuất xứ, hảo hán chớ hỏi qua đường, mười hai tử thần là lúc trước, bây giờ là người khác.
"Nhưng dù sao thì trong hoang mạc nóng bức vô cùng, ngọc bằng chân của chúng ta cũng chống đỡ không được bao lâu, huống hồ, nơi đây đã là biên giới của hoang mạc chi giới, cách mấy mét nữa thôi cũng chính là ma tộc chi địa sinh linh đồ thán."
"Ma tộc chi địa có dã thú đông đảo, sói và người huyết ma trải rộng vô số, thường xuyên du đãng ở biên giới, bởi vậy biên giới của hoang mạc đều là xương người dưới lớp cát, cực kỳ nguy hiểm, trước tiên chúng ta tìm một chỗ an toàn, lại nói tiếp cũng
không muộn."
Một lời nói của Tô Tử Vũ khiến mọi người liên tục gật đầu, một đoàn người nhanh chóng từ thuyền hoa một đường thẳng hướng về phía trước.
Khi đạp lên bùn đất đen nhánh lại có từng tia huyết hồng, phóng tầm mắt nhìn bốn phía không thấy núi xanh và nước biếc, có chỉ một mảnh rừng rậm màu đen và mây đen sương mù xám đang ẩn nấp trên đỉnh núi quái dị.
Khi thì từ trong rừng có thể nghe tiếng sói tru vô cùng thể lường, so sánh với Trung Nguyên, sói ở nơi. này như là bị người bóp cổ, âm thanh cực kỳ bén nhọn chói tai, khiến cho người nghe được lông tơ dựng đứng, đồng thời lại không khỏi cảm thấy màng nhĩ nhói nhói.
"Đây chính là sói mắt câu sao?" Hàn Tam Thiên lẩm. bẩm một tiếng, phóng tầm mắt nhìn bốn phía nhưng chỉ thấy âm khí dày đặc.
"Vật này chia làm hai loại, mắt xanh xuất hiện vào ban đêm, mắt đỏ có thể chuyển thành màu trắng, tính tình hung mãnh, thấy vật sống liền sẽ cắn xé, lại đi thành đàn nhiều con, đừng nói chúng ta, xem như rất nhiều người trong Ma tộc nhìn thấy con vật này cũng tránh không kịp. Trừ những người huyết ma kia ra." Tô Tử Vũ đi ở phía trước, nhẹ giọng cười
nói.
"Người huyết ma là cái gì?" Tê Tê không hiểu hỏi.
"Người huyết ma có lại lịch không rõ, nhưng nghe nói đã tồn tại mấy chục vạn năm trong lịch sử, đám
người này ký sinh tại nơi giao nhau giữa hoang mạc chi địa và cực bắc chi địa, làm bạn với sói, dù cả hai không ngụ cùng chỗ, nhưng lúc bắt giết con mồi lại thường thường phân công hợp tác, một dùng tốc độ nhanh, một dùng lực, người tầm thường khó mà ngăn cản."
"Nghe nói, đoạn thời gian trước, một nhóm người của nhà họ Lương ở hoang mạc chi giới, có một đội buôn bán có hơn một ngàn bốn trăm người, đã bị hai mươi con sói mắt câu và bảy người huyết ma giết chết tại khu vực biên giới."
Không riêng gì Tê Tê nghe nói như thế thì cau chặt
lông mày, cho dù là Hàn Tam Thiên cũng không khỏi như thế, nhưng mà chỉ là hai mươi sói và bảy người huyết ma, lại có thể trọn vẹn vây công giết
chết một đại đội ngàn người, đây rốt cuộc là nào mãnh thú và quái nhân hung mãnh cỡ nào?
"Hung tàn như vậy sao?" Tê Tê không khỏi thở dài.
"So sánh với mắt đỏ, mắt lục mới kinh khủng hơn, cũng may chính là mắt lục chỉ ẩn hiện vào buổi tối, cho nên trước khi mặt trời xuống núi, chúng ta nhất định phải đến lối ra." Tô Tử Vũ nói.
"Lối ra?" Hàn Tam Thiên ngắm nhìn bốn phía: "Nhưng chung quanh nơi này không phải rừng cây u ám thì núi đá cao ngất quái dị."
Tô Tử Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, trong tay hơi động một chút, một luồng gió mạnh từ bên trong tay bay ra, thối thẳng đến mấy dặm phía trước.