Càng nghĩ càng loạn, Hàn Tam Thiên nghĩ
đến đầu đau muốn nứt.
♡
"Nếu không nghĩ được, cũng không cần suy nghĩ nữa, dù sao nghĩ tới nghĩ lui cũng đều là phỏng đoán, không phải sao?"
"Theo ra thấy, lần này một khi đến được Phần Cốt Chi Thành thì sẽ có thể giải khai toàn bộ bí mật."
"Hàn Tam Thiên, ta có một loại dự cảm vô cùng mãnh liệt, chờ chúng ta đến Phần Cốt Chi Thành rồi, một bí mật động trời cũng sắp nổi lên mặt nước."
"Đúng, nếu người có thể nhìn ra thứ trên người sư tỷ ta chính là thần quang, người có biện pháp gì có thể giúp nàng hay không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Ma Long cười một tiếng: "Dạng này không phải rất tốt sao? Một khi hồng quang trong cơ thể nàng phát tác, nàng liền sẽ thân bất do kỷ, lần này dù người làm chuyện không thành, nhưng lần sau sẽ có thể thành."
"Ngươi cho rằng người rất hài hước sao?" Hàn Tam Thiên không thú vị nói.
Ma Long bất đắc dĩ lắc đầu: "Đã nói đây là thần quang, làm sao có thể dễ dàng giải trừ
như vậy? Nhưng mà chỉ cần nàng không dùng toàn lực thôi động thể nói thì nàng sẽ không gây áp lực lên sự cấm chế của thần quang."
"Người thi pháp trên người nàng ta thật có tâm tư, biết rõ cô nàng này thích ngươi, nếu người gặp nạn liên sẽ ra tay trợ giúp, nhưng nếu như một khi ra tay trợ giúp nàng liền sẽ bị thần quang phản phệ."
"Nhưng khi nàng để năng lượng tiến vào trong cơ thể người, thần quang đã vô cùng ngang ngược, ta phỏng đoán, cẩm chế của thần quang vô cùng nhỏ bé, một khi phát động quá nhiều, rất có thể sẽ dẫn tới tình trạng không cách nào thu thập."
"Mà khi đó..."
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, trước đó xác thực không biết Tần sương sư tỷ đến cùng làm sao vậy, nhưng bây giờ được Ma Long giải thích, Hàn Tam Thiên sớm đã quyết định chủ ý.
"Ta sẽ không để nàng vận dụng đến nó nữa."
"Như thế tốt lắm." Ma Long gật gật đầu: "Được rồi, không có việc gì thì lăng đi thôi,
lão tử muốn nghỉ ngơi rồi."
Hàn Tam Thiên chửi nhỏ câu, thần thức trở về, chậm rãi mở mắt.
Đêm, tĩnh lặng vô cùng, Hàn Tam Thiên đứng dậy, mở cửa phòng, đang chuẩn bị đi ra ngoài, đã thấy Tô Nhan bưng một ít thức ăn đi tới.
"Nhìn thấy Tần Sương sư tỷ mới ra ngoài rồi, nghe nàng nói ngươi không có việc gì, cho nên ta kêu người chuẩn bị cho người một ít thức ăn." Tô Nhan cười nói.
Nói xong Hàn Tam Thiên liền muốn rời khỏi, nhưng trước khi rời đi anh nhìn thấy sắc mặt Tô Nhan không dễ nhìn, thế là quay đầu cười nói: "Đúng rồi, ngươi có việc sao?"
Tô Nhan lúng túng nhìn Hàn Tam Thiên một cái, cuối cùng vẫn gật đầu: "Đúng vậy, thuận tiện nói chuyện một lát không?"
"Rất quan trọng." Sợ Hàn Tam Thiên không đồng ý, Tô Nhan gấp gáp nói.
Hàn Tam Thiên nhíu mày, Tô Nhan tìm anh thì có chuyện gì đặc biệt chuyện quan trọng chứ?