"Đúng, rõ ràng người lại đây giúp ta chữa thương, vì sao ta lại ngất đi?"
Hàn Tam Thiên đột nhiên nhíu mày: "Ta đột nhiên nhớ tới, ngươi rót vào cơ thể ta một đạo năng lượng, lúc bắt đầu ta vẫn cảm giác rất tốt, nhưng đột nhiên nó trở nên táo bạo dị thường, không chỉ không giúp đỡ ta chữa trị, trái lại trở nên náo loạn trong cơ thể ta, đến mức ta..."
Nghĩ tới đây, Hàn Tam Thiên đột nhiên nhướng mày: "Sư tỷ, trên người người đến cùng xảy ra chuyện gì?"
Tần Sương lắc đầu: "Ta cũng không biết, nhưng mỗi lần..."
Nói đến đây, Tần sương không nguyện ý nói tiếp, thật ra ban đầu ở thôn trang nhỏ, khi đấu với Tê Tê, Tần Sương liền ẩn ẩn cảm. giác được thân thể của mình không đúng, tựa hồ mỗi một lần chỉ cần dùng toàn lực thì thể nội sẽ sinh ra một đạo năng lượng kỳ quái, khiến cho thân thể nàng trong lúc nhất thời khô nóng, thậm chí bởi vì khô nóng quá độ, mà hoàn toàn lâm vào trong một loại hôn mê.
Những loại hôn mê này cũng chỉ mỗi một mình Tần sương tự nhận, bởi vì mỗi lần lúc
nàng tỉnh lại thì vị trí hiện tại so với trước lúc té xỉu lại tựa hồ không hoàn toàn đúng.
Cũng giống như lúc chữa trị cho Hàn Tam Thiên, nếu như nàng bị choáng váng ngất xĩu thì cũng phải ở bên cạnh giường, chứ không phải ở trên giường hoặc là trên người Hàn Tam Thiên.
"Khi người ở chỗ của Lục Nhược Tâm, nàng đã làm gì với người rồi?" Hàn Tam Thiên hỏi.
Trước đó Tần sương thụ thương, Hàn Tam Thiên liền muốn trị liệu, nhưng đều tuyên cáo thất bại. Lâu như vậy đến nay, nàng vẫn luôn trong trạng thái điều tức, tự thân Tần
Sương cũng chưa xuất hiện vấn đề quá lớn, bởi vậy Hàn Tam Thiên không để ý quá mức nữa.
Nhưng bây giờ, Tần Sương tựa hồ lại xảy ra vấn đề.
Tần Sương lắc đầu, nàng nhớ không nổi Lục Nhược Tâm đã làm gì với nàng, hoặc là nói, từ đầu tới đuôi thậm chí nàng hình như chưa từng gặp qua Lục Nhược Tâm.
"Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa." Vì an toàn của Tần Sương, Hàn Tam Thiên không muốn để nàng tiếp tục suy nghĩ nữa.
"Ngươi vừa tỉnh, có muốn ăn chút gì hay không?" Tần sương đỏ mặt buộc lại đai lưng, sau đó hỏi Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, ổn định tinh thần: "Không cần, người về phòng trước đi, ta tự điều chỉnh một chút."
"Được." Ánh mắt Tần Sương hiện lên vẻ thất vọng, gật gật đầu, lui ra ngoài.
Mà Hàn Tam Thiên cũng không còn nhàn rỗi, trở lại trên giường, hai chân ngồi xếp bằng, dự định chuẩn bị điều tức.
Một canh giờ trôi qua.
Hai canh giờ trôi qua.
Khi thời gian đã từ hoàng hôn tiến vào đêm tối, tổn thương ở bên ngoài thân thể của Hàn Tam Thiên cơ bản đã chữa trị hoàn tất, tốc độ lưu chuyển của hắc kim chi khí trên người cũng bắt đầu chậm lại, nhưng ngay khi Hàn Tam Thiên chuẩn bị mở mắt, lúc này trong đầu lại vang lên âm thanh của Ma Long.
"Lúc người hôn mê, thiếu chút nữa đã có được sự tỷ kia rồi, không tiếc nuối sao?"
Hàn Tam Thiên nghe nói như thế, buồn bực không thôi, trợn mắt: "Đừng nói mò."
"Ta không nói mò, cô nàng kia, lão tử sống lâu như thế rồi, cũng nhất định phải tán thưởng nàng là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ tiếc là lời cổ nhân nói rất đúng, nữ nhân xinh đẹp đều có gai, hồng nhan họa thủy nha." Ma Long cười nói.