Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3153: Nàng không thể nào hiểu được. 




"Đồ vật?" Tô Nghênh Hạ nhướng mày, khi thấy Tần Sương từ trong tay đưa ra một phong thư, nàng càng thêm nghi hoặc vô cùng.

Ai sẽ gửi thư cho nàng chứ?

Những người trong thuyền thì không cần thiết phải gửi thư đúng chứ? Nhưng trừ những người trong thuyền thì còn có thể là ai? Từ khi Hàn Tam Thiên trở về thì đã nói Tần sương khóa cửa vào tầng hai rồi, cho nên căn bản không có khả năng có người ngoài đem thư giao cho nàng.



"Tần Sương sự tỷ, sao lại có thư?" Tô Nghênh Hạ thực tế nhịn không được nội tâm hoang mang, mở miệng hỏi.

Tần Sương lắc đầu: "Ta cũng không biết, khi ta đến tìm người thì nhìn thấy ở trên hành

lang, phía trên có tên của ngươi."

Tô Nghênh Hạ cúi đầu xem xét, quả nhiên, trên thư có ba chữ Tô Nghênh Hạ.

"Đúng rồi, Tần Sương sư tỷ, người tìm ta có chuyện gì? Có phải là Tam Thiên xảy ra chuyện gì hay không?" Tô Nghênh Hạ hiển nhiên quan tâm Hàn Tam Thiên hơn, mà không phải là phong thư kỳ quái có lại lịch không rõ này.

"Hay là người đọc thư trước đi rồi nói sau." Tần Sương nói.

+]

Trải qua một lần khi xem tờ bản đồ lần trước,Tô Nghênh Hạ có kinh nghiệm phòng bị, nhưng mà giấy viết thư là giấy trắng rất bình thường, không còn gì khác, sau khi mở thư ra, trên thư có vài chữ màu đen, thậm chí liền ngay cả bút tích cũng còn chưa hoàn toàn khô hết.

"Tai tinh gây họa cho hổ, như là hổ lạc xuống đồng bằng, nhân sinh chi mệnh, thuận theo không thể nghịch, tự giải quyết cho tốt."

Nhìn thấy vài chữ to trên thưnày, sắc mặt Tô Nghênh Hạ đột nhiên lạnh, đôi mắt hơi mở to, hiển nhiên kinh hãi vô cùng.

Nếu như người khác không biết hàm nghĩa bên trong thư này, thì nàng là người trên đời rõ ràng nhất, không có người thứ hai.

Tại tinh dĩ nhiên là này

Hàn Tam Thiên, lúc trước Lục Nhược Tâm đã nói với nàng như thế, ý tứ cũng rất rõ ràng, loại nữ nhân như nàng cả một đời sẽ chỉ kéo chân Hàn Tam Thiên, mang đến cho anh phiên phức vô tận.

Nhà họ Phương và nhà họ Lục có chỗ giao tình, chắc hẳn Lục Nhược Tâm đã biết chuyện nhà họ Phương báo thù, cho nên viết xuống phong thư này, cảnh cáo nàng, cũng là nhắc nhở nàng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Nghênh Hạ đau xót, thật ra hồi tưởng lại thời gian cùng Hàn Tam Thiên gặp nhau, tai nạn bộc phát, khó khăn trùng điệp, xác thực như lời nói của Lục Nhược Tâm, tai tinh hại hổ như lạc xuống đồng bằng.

Nếu như còn tiếp tục, Hàn Tam Thiên gặp phải nguy hiểm như thế nào, không người biết được.

Thế nhưng lại như Tân Sương nói, nàng yêu Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên cũng yêu nàng, nàng sao có thể thật sự từ bỏ Hàn Tam Thiên?

"Cái gì?" Tô Nghênh Hạ sững sò, nếu như bất luận kẻ nào nói lời này, nàng đều sẽ không để ý, nhưng sao lại là Tần Sương?

Nàng không thể nào hiểu được.

Bởi vì cho tới nay, Tần sương vẫn luôn phê bình cách làm của nàng, thậm chí đêm qua cùng nàng kề đầu gối nói chuyện suốt cả đêm, mới khiến ý nghĩ của nàng thay đổi, đến ngày hôm nay đặc biệt nấu ăn cho Hàn Tam Thiên để hòa hoãn, nhưng lúc này, Tần Sương lại đột nhiên thay đổi.

Khóe miệng Tần Sương có chút co lại, một nụ cười lạnh lùng như là băng tuyết: "Hàn

Tam Thiên đã sắp chết rồi, người biết không?"

"Chỉ là ở trước mặt người cố gắng gắng gượng mà thôi."

Nghe nói như thế, Tô Nghênh Hạ lập tức kinh hãi: "Tần sương sư tỷ, ngươi nói cái gì? Tam Thiên hắn. ."