Nhưng ngay khi Tô Nghênh Hạ muốn nhào lên ôm Hàn Tam Thiên, Hàn Tam Thiên lại không giang hai cánh tay, trái lại nhìn qua Tần Sương, nói khẽ: "Phiền sư tỷ giúp ta khóa kín cửa vào tầng hai."
"Lát nữa chờ Tân Sương sư tỷ khóa kỹ cửa rồi, Nghênh Hạ nói với sư tỷ đến phòng ta một chút. Các ngươi sớm đi nghỉ ngơi." Nói Xong, Hàn Tam Thiên xoay người một đường đi về phía gian phòng.
Nhìn qua bóng lưng Hàn Tam Thiên rời đi, Tô Nghênh Hạ thương tâm, tất cả nước mắt trong mắt đều rơi xuống.
Đây là làm sao? Là Tam Thiên tức giận với nàng rồi sao?
Nhìn thấy cảm xúc Tô Nghênh Hạ sa sút, Tô Nhan nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, nhẹ giọng an ủi: "Tam Thiên hẳn là có việc gấp muốn cùng Tần sương sư tỷ thương lượng."
Tô Nghênh Hạ nhẹ gật đầu.
Khi Tần sương khóa kỹ cửa vào tầng hai, từ Tô Nghênh Hạ biết Hàn Tam Thiên muốn gặp mình, liền vội vàng đuổi đến bên trong gian phòng của Hàn Tam Thiên, cho dù nàng dị thường hiếu kì, Hàn Tam Thiên tại sao gọi mình mà không phải gọi Tô Nghênh Hạ.
Nhưng nghĩ đến trong thuyền có lẽ vẫn có chuyện khác cần bàn giao, Tần sương cũng chưa nghĩ quá nhiều.
Vừa vào gian phòng, Tần Sương vừa đóng cửa phòng Hàn Tam Thiên lại, một giây sau sắc mặt giật mình, bởi vì lúc này trên sàn nhà trong phòng Hàn Tam Thiên có máu tươi vung đầy một chỗ, cũng một đường lan. tràn đến bên giường.
Mà lúc này Hàn Tam Thiên nằm ở trên. giường, cho dù thoi thóp nằm ở phía trên, nhưng tay phải của anh vẫn có chút phóng thích ra năng lượng, mà những năng lượng này đều bao vây lấy nơi chảy ra máu tươi.
+
"Tam Thiên, người làm sao rồi? Ngươi đừng vội, ta đi gọi người đến giúp đỡ." Tần Sương nói xong liền muốn đi ra ngoài.
Nhưng ngay lúc này, Hàn Tam Thiên lại bắt lấy cánh tay của nàng, nhìn nàng hơi hơi lắc đầu, hư nhược cười khổ nói: "Ta kêu người đến chính là không muốn để Nghênh Hạ lo lắng, người đừng nên gọi nàng..."
"Ngươi vừa rồi cố ý lạnh lùng với nàng, chính là..."
Hàn Tam Thiên nhẹ gật đầu, anh vẫn luôn đang ráng chống đỡ, tiến vào khoang thuyên, xê dịch ngăn tủ to lớn càng khiến anh gần như sắp sụp đổ, cho nên vừa tiến vào thì anh liền chỉ muốn nắm chặt thời gian. bố trí tốt hết thảy, đồng thời cố ý đẩy Tô Nghênh Hạ ra.
Tần sương nhìn qua Hàn Tam Thiên lúc này bộ dáng máu me thê thảm, con người lúc suy yếu nhất, đau nhất thì hi vọng người yêu đến chiếu cố mình, nhưng tên ngốc này lại không muốn Tô Nghênh Hạ lo lắng.
"Ta thật sự bị người làm tức chết rồi." Tần Sương oán trách một câu, nhưng vẫn ngồi xuống, một đạo thật truyền vào trên bờ vai Hàn Tam Thiên.
"Nếu như ta đoán không lầm, người vẫn luôn không ngừng phóng thích năng lượng là vì để thần huyết của người không trực tiếp tiếp xúc với sàn nhà, để tránh ăn mòn sàn nhà dẫn tới động tĩnh, đến lúc đó kinh
động đến Tô Nghênh Hạ đúng không?" Tần sương một bên vận khí thay Hàn Tam Thiên chữa thương, một bên lại nhẹ giọng hỏi.
Hàn Tam Thiên hư nhược cười gật gật đầu, cũng xác thực như thế.
Nhìn thấy bộ dáng này của Hàn Tam Thiên, Tần Sương làm sao không ngưỡng mộ Tô Nghênh Hạ chứ?
"Nhưng vấn đề là loại thái độ đó của ngươi, vừa rồi Nghênh Hạ giống như không vui, ngươi cũng biết, gần đây nàng nghĩ quá nhiều, ta nghĩ..." Tần sương còn chưa dứt lời, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Hàn Tam Thiên hiểu rõ, nàng lo lắng cho anh hồi lâu, anh trở về ngay cả một cái ôm đáp lại cũng không có, gật gật đầu, Hàn Tam Thiên lẩm bẩm nói: "Ta biết nàng có lẽ sẽ vì vậy mà tức giận, nhưng chính như sự tỷ nói, hiện tại Nghênh Hạ đang đang trong thời kỳ nhạy cảm, nếu để cho nàng biết ta lại tổn thương đến trọng thương, người đoán lần sau nàng có thể càng thêm kiên quyết rời khỏi thuyền hoa hay không?"