Tô Nghênh Hạ lập tức ngẩn ra, nhưng một giây sau lại lắc đầu: “Tam Thiên đã sớm coi tỷ như người thân trong nhà, là người hiểu Tam Thiên nhất trên thế gian này. Hoặc là tỷ sẽ không bao giờ có thể đi vào trái tim huynh ấy, hoặc là một khi tỷ đã bước vào, huynh ấy sẽ dành cho tỷ tình yêu thương vô tận"
“Vậy thì sao chứ? Sợ rằng kiếp này Tam Thiên sẽ không còn muốn nói chuyện với ta. nữa, không phải sao?" Tần Sương cười khổ nói.
“Nhưng đây cũng là vì nghĩ cho sự an toàn của Tam Thiên. Như Tô tiểu thư đã nói, Phương gia có mấy vạn người, cộng thêm cả Lưu gia thì lại càng thêm đông đúc. Trong hoàn cảnh như vậy, để Tam Thiên một người canh giữ ở phía trên, vậy thì khác gì để cho huynh ấy đứng ra chịu chết cơ chứ?" Tô Nghênh Hạ lo lắng nói.
Tần Sương cười lạnh một tiếng: “Nghênh Hạ, chẳng phải muội nói với ta rằng muội hiểu Tam Thiên nhất hay sao? Nếu như muội thực sự hiểu đệ ấy, vậy thì muội nên biết rõ một điều hơn ai hết!"
“Tam Thiên thà chết ngoài kia cũng tuyệt đối không bao giờ chắp tay dâng muội ra!"
“Hai người các ngươi đã cùng nhau trải qua trăm cay nghìn đắng, người nói ra những lời này không nên là muội!"
“Chính vì muội và Tam Thiên đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều, vậy nên muội mới biết việc sống sót quan trọng như thế nào đối với huynh ấy. Huynh ấy có tài năng vô cùng xuất chúng, nếu như có thể yên ổn. phát triển, ai có thể đoán trước được tương lai rộng mở của huynh ấy đây?!"
“Điều này Tân Sương sư tỷ và Tô tiểu thư
nên hiểu rõ mới phải chứ?"
“Nhưng sự tồn tại của ta sẽ chỉ tiếp tục đem đến nguy hiểm tính mạng, thậm chí là ảnh. hưởng đến con đường phát triển của huynh ấy. Một ngôi sao đang lên trong tương lai lại bị hủy hoại giữa chừng, hai người không cảm thấy đáng tiếc sao?"
“Giữ lại đồi xanh mới không sợ thiếu củi đốt, sư tỷ!"
“Gian khổ của hôm nay chẳng phải cũng là
một loại trải nghiệm trưởng thành sao?" Tần Sương nhíu mày.
“Nhưng loại trải nghiệm này cũng phải phân nặng nhẹ, nếu như cứ không ngừng mang đến họa chết người, vậy thì loại trải nghiệm này có thực sự cần thiết không?"
Hai người tranh cãi không ngừng, mỗi người đều có lý do riêng, Tô Nhan bị kẹt ở giữa nhất thời không biết nên nói thế nào cho phải.
Nhưng gần như đúng lúc này, một mùi hương kỳ lạ đột nhiên ập tới, cùng với đó là một luồng áp lực khổng lồ cũng lặng lẽ bao trùm tất cả mọi người. Ba nữ nhân kinh ngạc nhìn nhau, không khỏi lo lắng nhìn về phía trần thuyền hoa nơi Hàn Tam Thiên
đang đứng......
Lúc này, phía trên thuyền hoa.
Nếu lúc đầu thuyền hoa của Tô Nhan còn thanh lịch, tao nhã, xinh đẹp và tràn ngập hữu tình, vậy thì thuyền hoa của Hàn Tam Thiên lúc này lại tràn ngập gió tanh mưa
máu, dùng một câu máu chảy thành sông để hình dung cũng không ngoa một chút nào.
Nếu như lúc này có một người bình thường đến đây, chắc chắn sẽ bị cảnh tượng địa ngục trần gian trước mắt làm cho choáng váng, chấn động vạn phần.
Sàn thuyền giống như đã được một trận
mưa lớn cọ rửa qua, mực nước cũng khá cao, những con thuyền nhỏ cứu nạn đặt trên sàn cũng bắt đầu trôi nổi, mà bây giờ, những vũng nước kia lúc này đã hoàn toàn biến thành màu đỏ của máu, và những “chiếc thuyền nhỏ" kia chính là từng cỗ từng cỗ thi thể đang lập lờ trôi nổi trên sàn.
Máu chảy róc rách, xác cao như núi.
Trước cửa khoang thuyền, tám nhân thân của Hàn Tam Thiên đều bị máu tươi nhuộm đỏ, máu tươi từ trên quần áo không ngừng chảy xuống.