"Còn thất thần làm cái gì? Đi mau." Lục Châu vội vàng hô một tiếng, sau đó cưỡng ép đẩy Tô Nghênh Hạ nhanh chóng một đường đi xuống khoang thuyền.
Tô Nghênh Hạ ngơ ngơ ngác ngác, bởi vì nàng rất rõ ràng, những ký hiệu trên người của những hắc y nhân kia đại biểu cho cái gì, càng mang ý nghĩa gì?
Trái tim của nàng giống như bị một viên đá buồn bực đánh trúng.
Ở phía trên boong thuyền, trong lầu các, tranh đấu kịch liệt.
Hàn Tam Thiên một mình đi đầu, như là mãnh hổ hạ sơn, càng ngày càng có nhiều oan hồn chết dưới bảy mươi hai lộ thần kiếm.
Vũ lực của Tần Sương đương nhiên không bằng Hàn Tam Thiên dũng mãnh như vậy, đối mặt mười mấy tên áo đen giáp công, dựa vào trận yêu thần kiếm đã tu hành lâu như thế, trong lúc nhất thời cũng coi như ứng phó tự nhiên.
Nhưng điều khiến bọn hắn phiền phức chính là càng ngày càng nhiều người áo đen, như là kiến hôi điên cuồng nhảy vào trong thuyền, hai người giết chết một tên đổ
xuống thì phía sau lại có thêm một tên khác.
Với thể tích của thuyền hoa mà nói, nó to lớn như thế, chỉ là boong thuyền cũng đã có thể chứa được ngàn người, bây giờ bên trên. boong thuyền chen chúc không thôi, cũng có thể nhìn rõ là có bao nhiêu người áo đen.
Mà điều càng khiến người ta tuyệt vọng là người áo đen vẫn liên tục không ngừng từ bên ngoài điên cuồng tràn vào.
Hàn Tam Thiên vung ra thiên hỏa nguyệt luân, miễn cưỡng gạt ra một khoảng không gian, nhìn về phía trong lầu các.
Trong lầu các vẫn người đồng nghìn nghịt, mơ hồ có thể thấy được Tần Sương đang chật vật kiên trì ở chỗ lối vào khoang thuyền.
"Con mẹ nó, cút ngay cho ta." Vừa mới nói xong, năng lượng trên người Hàn Tam Thiên đột nhiên bạo phát, trực tiếp đánh bay một đám người áo đen văng xa mấy thước, ngay sau đó Hàn Tam Thiên tung người một cái, dùng ngọc kiếm và thiên hỏa nguyệt luân mở đường, bay thẳng vào trong lầu các, dùng vài kiếm gạt ra vài người, cuối cùng tụ hợp với Tần sương.
Lúc này Tần Sương sớm đã đổ mồ hôi lâm
ly, thực lực của những người áo đen đều không tệ, cho dù Tần Sương là người có tu vi cao, một hơi đối phó mười mấy tên, thậm chí trên trăm tên đều không thành vấn đề, nhưng nếu như liên tục không ngừng mấy trăm người, vậy liền hoàn toàn không giống rồi.
"Không sao chứ?" Hàn Tam Thiên bảo hộ Tần Sương ở sau người, vội vàng mà hỏi.
Tần sương thở hồng hộc, khẽ cắn môi: "Ta không sao."
"Ngươi đi xuống trước, nơi này giao cho ta." Hàn Tam Thiên nói xong, trực tiếp đẩy Tần
Sương đến đầu bậc thang, hỗn độn chi khí trong tay đột nhiên dâng lên, trực tiếp đánh về phía người áo đen trước mặt.
"Tam Thiên, ta cùng ngươi." Tần Sương không nguyện ý rời đi.
"Ngươi giúp ta chiếu cố Nghênh Hạ, ta không có vấn đề gì."
Mặc dù thuyền hoa được chế tạo vô cùng kiên cố, lối vào khoang thuyền duy nhất chính là từ lầu các, nhưng thuyền hoa là do nhà họ Phương chế tạo, Hàn Tam Thiên lo lắng khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ sót.
Nhìn thấy ánh mắt Hàn Tam Thiên chân thành tha thiết vô cùng, Tần sương nhẹ gật đầu, rút thân về trong khoang thuyền.
Không cần phải lo lắng cho Tần Sương, cộng thêm có Tần Sương bảo vệ Tổ Nghênh Hạ, Hàn Tam Thiên triệt để không còn trói buộc, trong tay đột nhiên khẽ động, tám đạo kim thân liền trực tiếp xuất hiện.
Một giây sau, người áo đen không ngừng ùa lên điên cuồng huyết đấu.
Trong lúc nhất thời, binh khí lách cách rung động, tiếng kêu thảm thiết và tiếng gào thét cũng không dứt bên tai, vốn là trong lầu các
bình yên vô cùng, bây giờ đao quang kiếm ảnh, huyết nhục văng tung tóe.