Đi theo anh, Tô Nghênh Hạ mãi mãi cũng phải chịu khốn khổ và tai ương, thân là một nam nhân, đây là điều anh cảm thấy thật có lỗi với Tô Nghênh Hạ.
Mỗi lần nhớ tới đây, Hàn Tam Thiên đều có chút ít áy náy.
"Còn thất thần làm cái gì? Đuổi theo đi chứ." Tô Nhan mấy bước đi tới, vội vàng mà nói.
Đuổi theo?
Hàn Tam Thiên giương mắt nhìn Tô Nghênh. Hạ đang rời đi, nếu như anh đuổi theo thì có thật sự là tốt cho Tô Nghênh Hạ không?
Hàn Tam Thiên rất mê mang.
"Thật sự là bị người làm tức chết rồi." Tô Nhan ném ra câu nói tiếp theo, vội vàng quay người hướng về phía Tô Nghênh Hạ
đuổi tới.
"Bằng Thần, chuyện này. ." Phương Biểu có chút xấu hổ, lúc này thật nửa vời, bầu không khí tĩnh mịch, phía dưới có hàng vạn người đang nhìn, thực tế nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
Hàn Tam Thiên không nói gì, xoay người, cũng hướng về phía hậu viện đi đến.
Phương Biểu tranh thủ thời gian giao phó cho Phương Tuấn chào hỏi người đang có mặt, còn hắn thì mang theo một nhóm người của nhà họ Phương, liên hợp với mấy người Sài Vinh cũng đuổi theo sát phía sau.
Lúc này Tê Tê cũng không còn tâm tư của gái, cũng vội vàng đuổi tới.
Ở bên trong hậu viện, Tô Nghênh Hạ khóc một đường chạy về đến gian phòng của mình, cho dù nàng cự tuyệt thỉnh cầu của Hàn Tam Thiên, nhưng làm sao nàng lại. không thương tâm và khó chịu chứ? Nhất là lúc nàng cự tuyệt Hàn Tam Thiên, ánh mắt của anh tuyệt vọng lại bàng hoàng, giống như là một đứa trẻ đột nhiên không biết phải làm sao, chỉ sợ, anh nằm mơ cũng không ngờ đến nàng sẽ cự tuyệt anh.
"Thật xin lỗi, Tam Thiên" Quay người đóng cửa phòng lại, Tô Nghênh Hạ rốt cuộc
không thể che giấu được nội tâm bị thương, bổ nhào vào trên giường của mình, nghẹn ngào khóc ồ lên.
Mà lúc này, Tô Nhan cũng đuổi theo, thấy Tô Nghênh Hạ đóng cửa phòng, mà Hàn Tam Thiên cũng theo sau, nàng vội vàng ngăn Hàn Tam Thiên lại, nhìn anh lắc đầu, ra hiệu để nàng đến nói chuyện.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng gõ cửa phòng, chậm rãi đẩy cửa phòng ra: "Tô cô nương là ta, ta... Có thể vào không?"
Tô Nghênh Hạ không trả lời, nhưng cũng không phản đối, Tô Nhan vào phòng, nhìn
Hàn Tam Thiên gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Tâm tình Hàn Tam Thiên phức tạp, cảm xúc sa sút, nhìn gian phòng Tô Nghênh Hạ một cái, rồi cũng đi về gian phòng của mình, phía sau, Phương Biểu mang theo một đám người cũng vô cùng lo lắng chạy tới.
Nhưng cho dù bọn hắn ở bên ngoài gõ cửa phòng thế nào, Hàn Tam Thiên cũng đáp lại. không chút nào.
"Để ta đi vào đi." Tê Tê liếc mắt nhìn tất cả mọi người, từ trong đám người đứng dậy.
"Yêu quái Hoàng Sa tiên sinh, người nói chuyện với Băng Thần, tiểu thư Tô Nghênh Hạ đã là vợ của hắn, nhà họ Phương lại không có bất luận liên quan gì đến nàng, cho dù hắn và Tô tiểu thư không cử hành hôn lễ đi nữa, từ nay về sau cũng không ai lại dám không thừa nhận." Phương Biểu cung kính nói.
Tê Tê gật gật đầu: "Ta biết rồi." Nói xong, hắn quay người gõ cửa phòng của Hàn Tam Thiên.
Mà lúc này, trong phòng Tô Nghênh Hạ...
Nghe Tô Nghênh Hạ nhào vào trong chăn nhẹ giọng khóc rống, Tô Nhan đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, nói: "Ngươi rất yêu hắn, đúng không?"