Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3038: "Độc vô căn." 




Sau đó Tô Nghênh Hạ nhẹ nhàng lấy cuộn giấy trong hộp ra, sau đó, mở dây nhỏ buộc ở phía ngoài cuộn giấy, Tô Nghênh Hạ mở trang giấy ra.

Hô.



"Không tốt." Trong mắt Tô Nhan đột nhiên lóe lên, nàng vô thức dùng hai tay chặn lại, vội vàng tránh ra.

Bên kia Tô Nghênh Hạ cũng giống như thế, cuống quít tránh người.

Chỉ là cho dù hai người có thân thủ nhanh nhưng cũng không bằng Hàn Tam Thiên nhanh như sấm chớp, dù đã dùng toàn lực nhưng vẫn có hơi trễ.

Tô Nhan ngược lại còn tốt, có mạng che mặt, cho nên trừ bỏ trên thân có vướng một chút bột phấn thì trên mặt cũng chưa bị dính vào, Tô Nghênh Hạ bên kia dĩ nhiên đã

tránh đầu đi, nhưng khi nàng ngẩng đầu lên thì bột màu trắng đã dính vào không ít.

Tô Nhan nhướng mày, đưa tay đặt ở trước mũi ngửi ngửi, nhất thời sắc mặt lạnh lùng: "Độc vô căn."

Vừa mới nói xong, nàng vội vàng nhìn về phía Tô Nghênh Hạ, trong lúc nhất thời nhìn. trên mặt nàng toàn là bột màu trắng, cả người hoàn toàn choáng váng.

"Sao có thể như vậy?" Tô Nhan hoàn toàn choáng váng, ngẩn người tại chỗ.

Tô Nhan có ý gì?

Tô Nhan muốn tiến lên một bước, nhưng Tô Nghênh Hạ lại rút lui nửa bước, đồng thời trong tay cũng giơ lên, hiển nhiên lúc nào cũng có thể sẽ động thủ.

"Tô cô nương người hiểu lầm rồi." Tô Nhan tranh thủ thời gian đứng vững, đồng thời lui về sau một chút, lưu lại cho Tô Nghênh Hạ đầy đủ khoảng cách an toàn, sau đó nàng có chút hốt hoảng giải thích nói: "Ta... ta cũng không biết trong giấy sẽ có... sẽ có những vật này."

"Thật xin lỗi, đều tại ta trước khi đưa nó cho ngươi không cẩn thận kiểm tra."

Tô Nghênh Hạ đã cảm giác ngũ tạng thể nội có chút lăn lộn, một sức mạnh khó chịu khiến cả người nàng có chút lảo đảo, nhưng dù vậy, Tô Nghênh Hạ cũng chưa vội vã gọi người, đôi mắt đẹp một mực nhìn chòng chọc vào Tô Nhan.

"Ha." Cuối cùng Tô Nghênh Hạ buông xuống phòng bị, thở dài ra một hơi, cả người cũng trực tiếp ngã vào bên cạnh bàn, dựa vào cánh tay miễn gắng gượng chống cự.

Tô Nhan tranh thủ thời gian bước một bước xông tới, đỡ lấy Tô Nghênh Hạ, sau đó đưa nàng đến bên giường, để nàng nằm xuống, trong tay hơi động một chút, một đạo năng

lượng chậm rãi truyền vào trong thân thể Tô Nghênh Hạ.

Có Tô Nhan giúp đỡ, cộng thêm Tô Nghênh Hạ tự thân chống cự, chỉ là một lát sau, tình huống của Tô Nghênh Hạ có chút chuyển biến tốt đẹp.

"Tô tiểu thư hình như biết được độc này?" Sắc mặt Tô Nghênh Hạ không quá tốt, nhưng trải qua hai người hợp lực điều chỉnh, miễn cưỡng cũng đã khôi phục rất nhiều.

Tô Nhan gật gật đầu, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Nghênh Hạ lại càng thêm áy náy.

"Thật xin lỗi, Tô cô nương, nếu không phải ta đem thứ này giao cho người, người sẽ không... sẽ không..." Nói xong, một giọt nước mắt thuận theo khóe mắt mỹ lệ của nàng có chút rơi xuống.

Tô Nghênh Hạ nhẹ giọng cười một tiếng, chật vật lắc đầu: "Ta tin tưởng người cũng không biết rõ tình hình, đã không biết tất nhiên là không có tội, Tô tiểu thư đừng tự trách."

"Huống hồ, ngươi cũng biết ta đang ở nhà họ Phương, nếu là có độc thì nhà họ Phương sẽ có giải dược."

Nhưng hiển nhiên, nghe Tô Nghênh Hạ nói, trên mặt Tô Nhan không chỉ không buông lỏng chút nào, ngược lại càng thêm áy náy, cái đầu nhỏ cũng cúi xuống cực thấp, không còn dám nhìn Tô Nghênh Hạ.