Hàn Tam Thiên im lặng liếc mắt một cái, Phương Biểu muốn đưa người đến xoa bóp thì không cần nhất định phải đưa cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, còn cố gắng khẳng định là băng thanh ngọc khiết.
Hiển nhiên, người say không do rượu.
Nhưng đáng tiếc là tên ngốc tê tê này, hai mắt nhìn thấy mỹ nữ căn bản không dời ra được.
Phương Biểu làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội thuận dây leo lên cây này, vội vàng ha ha cười một tiếng, vung tay lên: "Các ngươi còn thất thần làm cái gì? Còn không nhanh đi phục thị hai vị khách quý?"
"Tất cả nghe kỹ cho ta, nếu hai vị khách quý có nửa điểm không thích, cuộc sống của các ngươi cũng xong rồi."
"Vâng." Bốn người thiếu nữ khẽ gật đầu, cùng lên tiếng đáp ứng.
"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, Phương mỗ còn nhiều tân khách, phải bận bịu chút chuyện, không quấy rầy hai vị nữa." Nói xong, Phương Biểu ngẩng đầu lên, có chút khom lưng, mang theo đám người thi lễ một cái rồi quay người rời đi.
Tê tê nhìn qua mấy mỹ nữ thì vui vẻ đến phát điện, hắn lại làm sao biết đây rõ ràng là Phương Biểu an bài là muốn dùng cách nhẹ nhàng này.
Bên trong lời nói của Phương Biểu ám chỉ
bốn thiếu nữ cũng được, hoặc là hai người Hàn Tam Thiên cũng thế, đã quá mức rõ ràng.
Cũng có thể tê tê biết rõ, nhưng cũng nguyện ý đạo nghĩa không chùn bước mà nhảy xuống.
"Đi đi đi, mát xa xoa bóp." Tê tê không nhìn thấy trên mặt Hàn Tam Thiên tràn ngập sự bất đắc dĩ một chút nào, lôi kéo mấy cô gái muốn đi vào trong phòng.
Gần như cũng vào lúc này, cửa phòng bên hông nhẹ nhàng vang lên, Tô Nhan mang theo Lục Châu cũng chậm rãi đi ra.
Sau khi trải qua một đêm điều chỉnh, tâm tình hai người cũng không tệ, đang cười nói thì đột nhiên nhìn thấy Hàn Tam Thiên và tê tê đang dẫn theo bốn cô gái đi vào trong phòng.
Chuẩn xác mà nói, chỉ có tê tê không kịp chờ đợi dẫn theo bốn cô gái kia, còn Hàn Tam Thiên thực tế là bất đắc dĩ đứng tại chỗ.
Nhưng tối thiểu, trong mắt hai người lại không phải như thế.
Thấy cảnh này, trên khuôn mặt của hai cô gái gần như trở nên vô cùng lạnh lùng.
Tô Nhan còn tốt, hơi chút điều chỉnh, khôi phục như thường không ít, nhưng Lục Châu tính tình hoàn toàn không nhẫn nhịn được, lập tức liền lạnh giọng quát một tiếng: "Ôi, có người thật đúng là giấu tâm tư rất sâu, ngay trước mặt tiểu thư nhà ta thì làm ra. một bộ dạng thâm tình như chó hình người, còn khiến chúng ta tưởng rằng là chính. nhân quân tử. Kết quả lại ở nơi không ai nhìn thấy ở bên ngoài du đãng bụi hoa, giống con ong mật kêu ong ong ong, thật khiến người ta nghe liền buồn nôn."
"Lục Châu." Mặc dù Tô Nhan cũng không vui vẻ, nhưng vẫn nhanh chóng quát bảo Lục Châu không cần mắng bậy bạ.