Nhưng Phương Biểu thậm chí không hề quay người lại, chỉ lạnh nhạt lạnh giọng quát: "Thế nào? Mấy người các ngươi có lỗ tai để trưng chơi sao? Không nghe được ta nói chuyện?"
Mấy tôi tớ cũng không dám đứng yên nữa, đi nhanh đến bên người Phương Khôn, ấn hắn xuống.
Nhìn thấy phụ thân dứt khoát tuyệt tình như
vậy, lúc này Phương Khôn triệt để hoảng sợ, nhìn qua Hàn Tam Thiên đang nằm trên mặt đất lạnh nhạt nhìn qua hắn, hắn gần như thẹn quá hoá giận: "Phương Biểu, ngươi điên rồi sao? Hổ dữ không ăn thịt con, người ngay cả con trai ruột của mình cũng muốn giết, người xứng đáng với mẫu thân đã khuất của ta sao?"
Phương Biểu nặng nề nhắm mắt lại, cũng bởi vì tình cảm chân thành của hắn đối với thê tử đã qua đời khi vừa mới sinh hạ Phương Khôn, cho nên hắn đối với con trai độc nhất này vô cùng yêu thương, dùng từ nuông chiều để hình dung cũng không quá đáng.
Nhưng sao hắn có thể nghĩ đến, chính loại nuông chiều này đã gây ra đại họa động trời hôm nay.
Mặc dù hắn thân là một phụ thân, vô cùng thưởng thức đứa con trai này, nhưng...
"Sau này, chúng ta đoạn tuyệt tình nghĩa phụ tử."
"Dẫn xuống đi." Phương Biểu thở dài.
Vừa mới nói xong, khuôn mặt Phương Không lộ vẻ hoảng sợ, mà mấy người hầu cũng không dám nhiều lời, dẫn Phương Khôn đi
về phía phòng hành hình đã tan nát ở bên cạnh.
"Tại sao... tại sao có thể như vậy?"
Phương Khôn kinh ngạc nhìn lên Hàn Tam Thiên trước mắt, không thể tưởng tượng nổi chậm rãi bị kéo đi...
Thở dài ra một hơi, Phương Biểu có chút quay đầu lại, nhìn qua Phương Khôn đã bị kéo đi càng ngày càng xa, trong mắt đã có vẻ không muốn, càng nhiều hơn là vẻ bất đắc dĩ.
"Bằng Thần, nghiệt tử đã bị xử phạt, nếu như ngài còn cảm thấy có bất kỳ bất mãn gì, Phường mỗ nguyện thay nghịch tử chịu
phạt."
"Ngày mai là đại hôn của công tử, đây là đại hỉ sự của nhà họ Phương, cần gì phải vào lúc này làm ra chuyện đổ máu?" Hàn Tam Thiên nhẹ giọng cười một tiếng, ngay sau đó chậm rãi đứng lên: "Ta thấy như vậy đi,
hình phạt gấp đôi trước đó mà người đã nói, chờ hắn thành hôn xong hoặc là lúc tâm tình ta không tốt sẽ đòi về."
"Như thế nào?"
Nghe Hàn Tam Thiên nói lời này, trong mắt Phương Biểu tràn đầy kinh ngạc, hắn làm sao nghĩ ra được Hàn Tam Thiên sẽ dễ nói chuyện như thế?
Càng quan trọng chính là điều kiện này đối với nhà họ Phương mà nói trăm lợi mà không có hại.
Người trước mắt này cho dù trẻ tuổi như thế, nhưng hiển nhiên lại khiến một lão giang hồ như hắn trong lúc nhất thời cũng hoàn toàn đoán không ra.
Bất kính lớn như vậy mà cứ tính thế là xong rồi sao?
Lại hay là...
Hắn cố ý có chút thiên vị nhà họ Phương?
Hắn không rõ ràng đáp án của vấn đề này, nhưng đối với Phương Biểu mà nói, đáp án này lại dị thường rõ ràng.
Nếu như không phải thiên vị nhà họ Phương, Băng Thần làm sao có thể khiến chuyện lớn hóa nhỏ chứ?
Nhớ tới chuyện này, Phương Biểu lập tức có chút khom lưng chín mươi độ: "Phương Biểu thay mặt nghịch tử đa tạ Băng Thần, chờ đại hôn kết thúc, Phương Biểu sẽ tự mình mang theo nghịch tử đến đây tạ tội."
Hàn Tam Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nhẹ gật đầu, chậm rãi đứng dậy một cái, đi ra khỏi thiên lao.
"Nếu Phương Khôn có hỏi thì không cần nói nhiều, mặt khác loại địa phương này ít nhiều
cũng không có gì hay, tránh tổn hại chút âm. đức."