Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3022: Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. 




"Nhìn xem chuyện tốt các ngươi làm ra." Sài lão tiên sinh chửi nhỏ một tiếng, tranh thủ thời gian vô cùng lo lắng vọt tới.

Sau đó, hắn dùng một tay đẩy ngục tốt ra, rồi mới cung kính đỡ lấy tê tê: "Thiếu hiệp, ngài... sao ngài lại ở đây?"

Ở phía bên kia, Phương Biểu vừa chấn kinh xong bị Sài lão mắng tỉnh, cũng đột nhiên ý thức được đã gây ra sai lầm lớn, cũng hốt hoảng tranh thủ thời gian nghênh đón, nhưng đã có Sài lão nâng tê tê, Phương



Biểu sáng suốt cũng chưa vẽ vời thêm chuyện, mà trực tiếp xông qua, một cước trực tiếp đạp ngục tốt té xuống đất.

"Các ngươi thật là to gan, là khách của nhà họ Phương lại dám đối xử như thế, dám lười biếng như thế, ta muốn các người chết không yên lành, người đâu." Phương Biểu tức giận quát một tiếng.

"Có."

"Giải hắn xuống chặt làm tám khúc, rồi ném cho chó ăn." Phương Biểu lạnh giọng quát một tiếng.

Gây ra chuyện lớn thế này, trấn an là một mặt, giải hạn cho khách cũng là một mặt, mấy tên ngục tốt xui xẻo đương nhiên là kẻ thứ nhất bị khai đao.

Mấy ngục tốt nghe xong lời này lập tức dọa ngốc, nhanh chóng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Đừng mà, gia chủ, chuyện này không liên quan đến chúng ta, chúng ta..."

"Oan có đầu nợ có chủ, mấy người này chỉ canh giữ ngục giam, liên quan gì đến bọn hắn?" Tê tê lúc này hơi mở miệng.

Nghe tê tê nói, Phương Biểu rõ ràng hơi sững sờ, thầm nghĩ trong lòng một tiếng

hỏng bét, biết tràn diễn này không thể tiếp tục, hắn vẫn cười một tiếng, đang lúc muốn nói chuyện thì tê tê bên kia lại mở miệng.

"Chư vị muốn gì thì cứ hỏi đi, nếu ta biết nhất định sẽ nói, nếu như các ngươi không muốn biết thì ta lại quay về tiếp tục ngồi tù." Vừa mới nói xong, tê tê quay người liền đi trở về.

Nhìn điệu bộ này của hắn, Sài lão tiên sinh lúc này liền vội vàng kéo tê tê: "Thiếu hiệp có chuyện gì từ từ nói, thiếu hiệp có chuyện. gì từ từ nói."

Thấy tê tê dừng lại, Sài lão tiên sinh lúc này

mới thở dài ra một hơi: "Thiếu hiệp, cuối cùng là chuyện thế nào?"

"Ngài cứ việc yên tâm, có Sài mỗ ở đây, tuyệt không có bất kỳ người nào dám làm loạn."

"À, công tử nhà họ Phương nói chúng ta đùa giỡn một phụ nữ trung niên, không đúng, là phụ nữ lão niên, chúng ta nói không có, hắn lại nói có, sao đó liền bị hắn giam vào ngục." Tê tê nói.

Nghe nói như thế, đôi mắt già nua của Sài lão tiên sinh tràn đầy lửa giận trừng mắt nhìn về phía Phương Biểu.

Quả nhiên là thế, quả nhiên là chuyện tốt do tên Phương Khôn kia làm ra.

Phương Biểu cũng sợ hãi, có chút há hốc miệng, trong lúc nhất thời khó mà hoàn hồn.

"Đúng rồi, vậy còn Băng Thần đang ở đâu?" Sài Vinh nói xong, đôi mắt già nua còn đổi mạng hướng vào trong phòng giam nhìn tới, đồng thời cả người cũng vô cùng nghi hoặc.

"A, đúng rồi, không phải ngục tốt nói chỉ bắt một người sao? Có thể, Khôn nhi... Khôn nhi chỉ là hồ đồ nhất thời, bắt nhầm bằng hữu của Băng Thần." Phương Biểu nói đến đây,

trong lòng cuối cùng cũng nhìn thấy một chút xíu ánh rạng đông hi vọng.

Chỉ cần không bắt Băng Thần, việc này cũng coi như không quá nghiêm trọng, hết thảy liền có cách xoay chuyển.

Sài Vinh lão tiên sinh cũng có chút gật gật đầu, điểm này hắn ngược lại đồng ý, bởi vậy lửa giận trong mắt cũng hạ thấp không ít.

"Băng Thần hả?" Tê tê cười lạnh.

Phương Biểu nhanh chóng liếc mắt, mấy tôi tớ liền dọn ghế tới, một bên hầu hạ hắn ngồi

xuống một bên cho đấm tay đấm chân, mà Phương Biểu nhanh chóng đi đến trước bàn ngục tốt, rót một chén trà.

Nếu tình thế không phải nghiêm trọng nhất, như vậy chỉ cần hầu hạ tốt bằng hữu của Băng Thần thì liền có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Chỉ là ngay khi Phương Biểu vừa bưng trà chuẩn bị đưa tới, đột nhiên, lúc này tê tê mở miệng: "Nhớ không làm thì hình như là bị giam vào trong thiên lao."

"Thiên lao?"

Gần như cùng một thời gian, Sài lão tiên. sinh và Phương Biểu đột nhiên cùng kêu lên. cả kinh nói.

"Bốp."

Chén trà trong tay Phương Biểu cũng vì hắn giật mình mà rơi xuống đất vỡ nát, nước trà văng tung tóe.