Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3020: "Xin tiền bối chỉ điểm." 




"Sẽ không phải." Phương Biểu đột nhiên nhớ tới cái gì, trong ánh mắt thay đổi mang theo hung ác nhè nhẹ.

Sẽ không phải nhìn thấy sức mạnh của Băng Thần cho nên người của nhà họ Tô cũng nổi lên ý đồ xấu, dựa vào quan hệ của mình cùng Băng Thần, cố ý giấu Bằng Thần

đi.



Tất cả mọi người là đại gia tộc, đều có năng lực lớn mạnh như nhau, cho nên, sau lưng làm loại ám chiêu này cũng vô cùng có khả năng.

Không cần Phương Biểu nhiều lời, Sài lão tiên sinh cũng đã hiểu rõ ý nghĩ của Phương Biểu, trầm tư một lát, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

"Vì sao? Sài bão, ngài đừng quên, Băng Thần đối với bất kỳ gia tộc nào mà nói đều cực kỳ quan trọng.”

"Huống chi, có lẽ gia tộc khác được Băng Thần ưu ái mang ý nghĩa không lớn, nhưng nhà họ Tô thân là tứ đại gia tộc."

Sài lão cười khổ một tiếng, lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống, thở dài một tiếng, nói: "Phương Biểu, thân là gia chủ nhà họ Phương, lại có thể là người dẫn đầu hoang mạc chi giới trong tương lai, người phải nhìn đại cục."

"Đồng thời, càng phải học được cách nhìn mặt mà nói chuyện."

"Sài lão tiền bối, lời này... giải thích thế nào? Còn xin tiền bối vui lòng chỉ giáo."

"Bằng Thân mất tích, mặc dù bề ngoài Tô tiểu thư vẫn ung dung nhàn nhã, nhưng gia chủ nhà họ Phương chủ à, ánh mắt một người không thể nào che giấu được."

"Trong mắt Tô Nhan rõ ràng có vẻ thất lạc và lo lắng cực mạnh, điều này nói rõ cái gì?"

Cẩn thận hồi tưởng ánh mắt của Tô Nhan, Phương Biểu nhẹ gật đầu, tựa hồ trong ánh mắt Tô Nhan lúc trước dường như là như thế.

Thế nhưng nếu như ngay cả nhà họ Tô là hi vọng duy nhất cũng không đúng vậy, như

vậy...

Như vậy Băng Thần đến tột cùng đã đi nơi nào?

Phương Biểu nghi hoặc vạn phần quay đầu nhìn một cái, đã thấy lúc này Sài lão tiên sinh lại mỉm cười, khoan thai tự đắc nhấp một ngụm trà, tựa hồ từ bên trong thần thái của hắn đã biểu lộ ra hắn đã biết nguyên nhân tại sao Bằng Thần mất tích.

"Gia chủ nhà họ Phương, có lẽ, ta thật sự biết Bằng Thần có khả năng ở đâu rồi." Sài

lão tiên sinh quả nhiên chậm rãi mở miệng.

Phương Biểu lập tức nhíu chặt lông mày, vội vàng mà nói: "Còn xin Sài lão tiên sinh chỉ bảo cho."

"Muốn trở thành chủ nhân của gia tộc đứng đầu, với tài năng của gia chủ nhà họ Phương người là dư sức. Nhưng nếu như muốn trở thành thống soái một giới, hoặc là người dẫn đầu hoang mạc trở lại Trung Nguyên trong tương lai, gia chủ nhà họ Phương à, trước mắt người còn chưa đủ."

Nếu như là người khác nói hắn như thế, Phương Biểu đương nhiên sẽ không vui, thậm chí sẽ hét lên tức giận.

"Xin tiền bối chỉ điểm."

"Cái gọi là người làm đại sự, không câu nệ với tiểu tiết, mà người thành đại sự, hẳn phải lòng dạ đủ độc." Nói xong hắn đứng dậy cười cười, đi tới bên người Phương Biểu, sau đó dùng tay vỗ vỗ lồng ngực của hắn, Sài lão tiên sinh lắc đầu cười khổ: "Trái tim này của ngươi không được rồi."

"Lòng ta?" Phương Biểu nhướng mày.

"Vương giả hay ngờ vực, người đối xử với người thực tế quá mức tin tưởng, nhất là người bên cạnh ngươi." Sài lão tiên sinh cười nói.

"Người bên cạnh ta?"

"Ngươi không cảm thấy, Băng Thần đột nhiên biến mất không thấy vốn là chuyện kỳ quái, nhưng vừa vặn trùng hợp chính là hôm nay công tử trong phủ người lại bắt được hai người sao?" Ánh mắt bén nhọn của Sài lão tiên sinh nhìn chằm chằm Phương Biểu.

Điều này cũng làm cho Phương Biểu trong lòng có chút đại loạn, vội vàng nói: "Nhưng

mà Khôn nhi đã nói, người mà hắn bắt là hai tên vô sỉ đùa giỡn phụ nữ mà thôi, Băng Thần cao cao tại thượng, sao sẽ làm ra chuyện xấu xa như thế? Ta cố ý sắp xếp cho hắn vào ở hậu viện Tân phi, chỉ sợ hắn

còn không xem nữ nhân nào lọt vào mắt."