Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 3015: Ngươi ngủ ngon được ư?




“Cái gì?" Sát thủ sa mạc lập tức sững sờ.

Trong thế giới của hắn, sát phạt quả quyết, kẻ mạnh thì xem mạng người như cỏ rác, kẻ yếu thì đương nhiên bị tàn sát như thỏ.



Hắn đã thua, vì vậy hắn nên bị kẻ thắng tàn sát, nhưng tại sao.......

“Ngươi không sợ ta trả thù ngươi sao? Ở trong nhà lao này chỉ có người với ta, lúc nào ta cũng có thể giết chết người, ngươi ngủ ngon được ư?" Sát thủ sa mạc khẽ

quay đầu lại, nghiêng người hỏi: “Hay là, người muốn có một người bạn đồng hành?".

“Bởi vì sát khí của người quá nặng nên trong lòng có quỷ, thắng thì phải diệt cỏ tận gốc, nhưng ta không giống ngươi." Hàn Tam Thiên nói xong, khẽ cười một tiếng: “Còn về cái gọi là bạn đồng hành mà người nói...... Ngày mai ta sẽ ra khỏi đây, có bạn hay không không quan trọng."

“Ngày mai người đã ra ngoài rồi ư?" Tên sát thủ hơi đứng lên, hiển nhiên là có vẻ không tin: “Tuy rằng người quả thực mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của ta, nhưng trong nhà lao này, muốn đi ra ngoài tương

đương với si tâm vọng tưởng"

“Ta đã bị giam ở đây không biết bao nhiêu năm rồi. Nếu như có thể ra ngoài, ta đã không rơi vào bước đường này."

“Tuy rằng người không giết ta, nhưng ta cũng không muốn nợ ngươi, ta có thể giúp ngươi."

Nói xong, cơ thể khổng lồ của tên sát thủ chậm rãi đi tới trước cửa nhà giam.

“Ngươi muốn giúp ta?" Hàn Tam Thiên buồn cười nhìn về phía tên tiểu tử to xác

này.

“sức lực của một người mà muốn thoát ra khỏi nhà lao này thì hoàn toàn không có khả năng, nhưng nếu như ta và người cùng nhau hợp sức, có lẽ là có thể thử xem một lần. Nếu như thành công, ta có thể lấy thân hình của mình giúp người phá vỡ vòng vây của Phương gia, nhưng điều kiện tiên quyết là, người và ta không ai nợ ai."

Nghe Sát thủ sa mạc nói vậy, Hàn Tam Thiên hơi hơi ngẩng đầu nhìn về phía con mắt khổng lồ tràn ngập chân thành của hắn.

“Dùng tính mạng để đổi lại cái ơn ta không giết người, tư duy của người kỳ quái thật đấy." Hàn Tam Thiên không khỏi bật cười nói. L.

“Như vậy đi, đêm dài có chút nhàm chán, nếu như người có hứng thú thì hãy kể cho ta về quá khứ của ngươi, sau đó ân ân oán oán giữa hai chúng ta coi như kết thúc, ngươi thấy thế nào?" Hàn Tam Thiên hỏi.

Tên sát thủ hơi hơi sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Hàn Tam Thiên sẽ nói ra những lời này, hắn lập tức nghi ngờ hỏi lại: “Đơn giản như vậy thôi sao?"

Nghĩ nghĩ một lát, tên sát thủ nghiến răng gật gật đầu, sau đó dựa vào cửa nhà lao của Hàn Tam Thiên, bắt đầu kể hết cho anh. nghe về quá khứ của mình.

Mà lúc này, bên trong Phủ thành chủ, so với sự yên tĩnh và nhàn nhã trong nhà lao, nơi này có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm.

Nhưng sự náo nhiệt này cũng không phải là náo nhiệt vui vẻ, mà là náo nhiệt tới nỗi gà bay chó sủa!

“Bằng Thần, Băng Thần đâu!"

“Còn có đám thủ vệ các ngươi nữa, mẹ kiếp các ngươi còn dám ngồi ăn sao? Ngay cả Băng Thần Ở đâu mà các ngươi cũng không biết, ta nuôi các ngươi còn không bằng nuôi vài con chó còn hơn!"

Vừa nói dứt lời, Phương Biểu đã xông lên phía trước, giơ tay tát những cú trời giáng vào mặt đám thủ vệ.

“Còn đứng ngây ra đó nữa à? Còn không mau cút đi tìm cho ta?"

“Ta nói cho các ngươi biết, cho dù đào ba tấc đất Phủ thành chủ cũng nhất định phải tìm được Băng Thần cho ta”